Chương 19 :

1.9K 106 2
                                    

Phục hồi lại tinh thần, đi rửa mặt, Mộ Nhiễm đã đem đồ chuần bị cho ta sẵn rồi, ngay cả kem đánh răng cũng đều nặn để trên bàn chảy (cái thói quen này cho tới bây giờ vẫn còn), nhất thời làm ta cảm thấy uất ức, nàng tại sao có thể thân cận như thế? Làm sao ta sẽ không yêu nàng đây? Hít sâu, bắt đầu đánh răng. . .

Chúng ta đều rất quý trọng cơ hội học tập lần này, bởi vì. . . Cái dạng giao lưu học hỏi này không phải mỗi năm đều có, hơn nữa đều là các chuyên gia có tiếng trong ngành được mời để dạy chúng ta, còn có một ít người giữ vai trò nòng cốt của đơn vị đều ở đến đây truyền đạt kinh nghiệm quý báu của họ cho chúng ta, trong buổi họp ta và Mộ Nhiễm đều rất nghiêm túc ngồi nghe, nhưng có lúc ta cũng sẽ len lén nhìn nàng, hình dáng nghiêm túc của nàng nhìn rất đẹp, thỉnh thoảng sẽ đem mái tóc bị thổi loạn vuốt ra phía sau, cũng có lúc nàng nhíu mày, chu cái miệng nhỏ nhắn nghiêm túc suy nghĩ, thật muốn đem vẻ đẹp như vậy của nàng chép xuống, thế nhưng ta không dám.

Buổi tối, sau khi cơm nước xong chúng ta vẫn như ngày hôm qua đi dao trên biển, về phòng, lần này nàng đi tắm trước, ta ở trong phòng mở máy tính sửa sang một chút nội dung mà ngày hôm nay ghi chép được, lúc này ta nghe được tiếng kêu phát ra từ điện thoại của nàng, ta hướng phòng tắm kêu:

"Nhiễm Nhiễm, điện thoại ngươi vang lên."

"Ừ, ngươi giúp ta tiếp đi, chắc là Trần Thần, nói cho hắn chút nữa ta gọi lại."

"Nga" kỳ thực ta rất không muốn đi nhận cú điện thoại này.

Ta mở túi Mộ Nhiễm, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị nhận, ta lại phát hiện trong túi của nàng còn có một bao thuốc lá, nàng cư nhiên có hút thuốc, ta thế nào còn chưa từng thấy qua, chuông điện thoại vang lên đem ta kéo về thực tại, nhìn thoáng qua là Trần Thần, nhận điện thoại, vừa mới nói một tiếng "Uy", không đợi ta nói xong, bên kia liền cắt đứt lời của ta:

"Vợ, thế nào lại nhận điện thoại lâu như vậy, ta. . . "

Câu nói phía sau ta không có nghe, chỉ nghe ngang câu đầu, đầu óc ta trống rỗng, hắn vừa mới gọi nàng là cái gì. . .? Ta không thể tin vào tai mình được, bọn họ không phải chỉ là bằng hữu sao? Phản ứng kịp thì điện thoại di động đã cúp, nhưng lập tức lại vang lên, ta bình phục lại tâm tình, lại một lần nữa nhận điện thoại, lần này ta không có cho hắn cơ hội mở miệng, bởi vì ta sợ nghe được những chữ kia, ta nói:

"Nhĩ hảo, ta là Tô Ngôn đồng sự Mộ Nhiễm, nàng đang tắm, không có nghe được điện thoại, mời một lát nữa gọi lại."

"A, nhĩ hảo Tô Ngôn, thật ngại quá, vừa nãy không biết là ngươi nghe máy, ta đây chút gọi lại."

Cúp điện thoại, trở lại trước máy tính của mình, tâm tình lại hỏng bét, nhưng không muốn để cho Mộ Nhiễm phát hiện, nàng tắm xong đi ra, ta nói cho nàng biết Trần Thần nói hắn chút nữa sẽ gọi lạ, liền tìm áo quần đi đến phòng tắm, cố ý đem nước điều chỉnh nhiệt độ hạ thấp xuống, tùy ý để nước lạnh đáng vào người, muốn để cho bản thân tỉnh táo lại, tự nói với chính mình là không nên đi lưu tâm, nhưng mà nhìn qua bọn họ rất là xứng đôi, hắn đối với nàng săn sóc như vậy, nàng tương lai nhất định sẽ rất hạnh phúc, mà ta a? Ta có thể cho nàng cái gì? Vì vậy tự nói với chính mình: Tô Ngôn, buông nàng xuống, cũng buông tha chính mình. . . Nhưng ta có thể không? Tại sao ta lại đau lòng như vậy? Tại sao ta lại khóc?

Tắm rửa xong, nhìn gương, mắt có chút hồng, chỉ có thể tận lực làm cho chính mình biểu hiện thật tự nhiên, đẩy cửa đi ra ngoài, phát hiện Mộ Nhiễm không có ở trong phòng, đã trễ như vậy nàng còn đi nơi nào? Đang nghĩ ngợi, thấy nàng mở cửa đi vào, ta hỏi nàng:

"Ngươi đi đâu vậy?"

"A? Trong phòng buồn chán, ta đi sân thương hóng gió một chút" nói xong cũng đi vào phòng tắm, nàng lúc nói chuyện ánh mắt mập mờ, ta cảm giác nàng đang nói dối, cũng không có miệt mài truy hỏi.

Ta ngồi trên giường của mình đọc sách, nàng hơn nửa ngày mới ra khỏi phòng tắm, nàng đi đến gần giường của ta nhìn chằm chằm mắt của ta nói:

"Ngôn Ngôn, ta thấy mắt ngươi thế nào đỏ?"

"Lúc nãy gội đầu không cẩn thận dính vào mắt, dùng nước rửa qua, hiện tại không sao" ta chột dạ né tránh đường nhìn của nàng.

"Đang nghĩ cái gì? Thế nào lại không cẩn thận như vậy?"

"Không có nghĩ gì a? Nga, được rồi, ngươi hút thuốc sao?" Ta dời đi trọng tâm câu chuyện.

"A? Ngươi ngửi được sao? Ta đánh răng súc miệng rồi nha" nàng che miệng nói, bộ dáng đặc biệt buồn cười.

"Ngươi vừa đi ra ngoài hút thuốc đi?" Nguyên lại nàng trở về liền đi phòng tắm là đi loại bỏ đi mùi thuốc lá.

"Ừ. . .Có chút suy nghĩ, đã lâu không có hút thuốc, sợ ngươi chán ghét, liền đi ra ngoài" nàng cúi đầu nhỏ giọng nói, như là một đứa trẻ làm sai chuyện.

"Sẽ không chán ghét a, nhưng. . .Thứ đó không tốt cho sức khỏe, sau này tận lực ít hút thuốc đi", kỳ thực trong lòng ta mong muốn nàng về sau không được hút thuốc, nó đối với thân thể không tốt chút nào. Thế nhưng ta khi đó ta có quyền gì mà đi quản giáo nàng a?

"Ừ, ta biết, chính là thời điểm mệt mỏi cùng với tâm tình không tốt ta mới dùng đến. Ngôn Ngôn, ngươi đừng chán ghét ta a, về sau ta không hút nữa, được không? Nếu không như vậy đi, cái này ta để chỗ ngươi đi, ngươi giám sát ta, có được không?"

"Kỳ thực không cần miễn cưỡng chính mình, nói bỏ điều không phải thoáng cái liền có thể bỏ, cứ từ từ đi."

"Ừ, vậy cứ thế đi."

----------------------------------------------

Lời tác giả:

Thông báo một chút: Có lẽ tất cả mọi người đang tò mò người tên Trần Thần này đi, ngày mai sẽ long trọng giới thiệu một chút về Trần Thần.

[Thực Văn] Thời Gian Dần Trôi, Năm Tháng Tĩnh Lặng - Ta Chỉ Muốn Ở Bên Ngươi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ