Chương 22 :

2K 123 6
                                    

Sau một ngày chúng tôi đều sẽ tâm sự một chút, trò chuyện về gia đình, về sở thích, bạn bè, ta thích cùng nàng nói chuyện phiếm như vậy, bởi vì ta có thể cảm thấy ta ở rất gần nàng, sau tối đó chúng ta đều ngủ chung trên một giường, ta cảm thấy rất hạnh phúc, quan hệ giữa hai chúng ta bởi vì mấy ngày ở chung với nhau cũng theo đó mà kéo gần khoảng cách hơn, cùng trò chuyện với nhau, tiếp xúc thân thể cũng thường xuyên hơn, đi cùng một chỗ sẽ nắm tay, nhưng vẫn là không có dũng khí cùng nàng mười ngón tay đan nhau, nhưng như vậy ta cũng đã rất thỏa mãn. Lên lớp nghe giảng mệt mỏi nàng sẽ đem đầu tựa ở bả vai của ta lôi kéo tay của ta ngắm nhìn, nàng nói nàng thích móng tay của ta, la hét trở về cũng muốn làm một bộ giống ta. Sáng sớm lúc rời giường bọn ta sẽ ôm ôm nhau rồi mới rời giường.

Đêm cuối cùng của cuộc giao lưu, chúng ta cũng giống như mọi ngày nằm ở trên giường nói chuyện phiếm, nàng nói:

"Ngôn Ngôn, ta thích cùng ngươi sống chung một chỗ, rất vui vẻ, sau khi trở về chúng ta còn có thể giống như bây giờ sao?"

"Chỉ cần ngươi muốn, liền. . ."Kỳ thực ta rất muốn nói, ta sẽ một mực bên cạnh ngươi cùng ngươi, thế nhưng ta còn là không có biện pháp nói ra.

Hôm sau chúng ta an vị trên máy bay, hoàn toàn không hưng phấn như lúc mới tới, chúng ta đều rất im lặng, giống như sau khi trở về chúng ta sẽ phải tách ra, lòng ta trống vắng, lấy xe ở sân bay, trên đường đưa nàng về nhà, Tiểu Nhu gọi điện thoại cho Mộ Nhiễm, đại thể ý tứ chính là mấy người bằng hữu của nàng hôm nay trở về, gọi nàng ra ngoài ăn cơm, sau đó Mộ Nhiễm hỏi ta có muốn hay không đi cùng nàng, ta có thể nhìn ra được ánh mắt của nàng có bao nhiêu mong chờ, nhưng là người nhà ta cùng người nhà Nhiên Nhiên đều đã sớm hẹn xong hôm nay sẽ hội họp gia đình, cho nên ta dường như để cho nàng thất vọng rồi.

"Vậy được rồi, chúng ta thứ hai lại, có thể mỗi ngày gặp mặt a" nàng giống như là đang an ủi chính mình, cũng đang nhắc nhở ta.

"Ừ, đúng vậy, ngày hôm nay cùng bọn Tiểu Nhu hảo hảo đi ra ngoài chơi, buông lỏng một chút, ta đây đi trước, tạm biệt" nhịn không được nhẹ nhàng bóp gò má của nàng, sau đó lái xe rời đi, bởi vì bộ dáng thất vọng của nàng nhìn rất đáng yêu, rất để cho ta thương tiếc.

Buổi tối lúc ăn cơm ta có chút không yên lòng, vừa mới xa nhau mà bắt đầu nhớ nàng, nàng giống như thuoóc phiện, làm cho ta nghiện, không cai được. Trước khi đi ngủ ta gọi điện cho nàng, nàng vẫn còn ở bên ngoài chơi cùng bọn họ, dặn nàng về nhà ngủ sớm một chút liền cúp điện thoại, mang theo lưu luyến đối với nàng tiến vào giấc mộng, khi đã mơ mơ màng mang tiến sâu vào giấc ngủ nghe được chuông điện thoại kêu, híp mắt nhìn thoáng qua, là Mộ Nhiễm, ta nhắm mắt lại nhận điện thoại:

"Nhiễm Nhiễm~ có chuyện gì vậy?"

"Ngôn Ngôn, ngươi. . . Hiện tại có thể tới nhà ta một chuyến được không? Ta đau bụng, nghĩ phải đi bệnh viện. . . Ngươi có thể đưa ta đi một chuyến được không?" Nàng yếu ớt nói.

"Chờ ta, ta tới ngay, ngươi cố chịu một chút" ta nghe ra được nàng đặc biệt khó chịu, thoáng cái liền tỉnh ngủ, vội vội vàng vàng lái xe đến nhà nàng, nàng mở cửa cho ta, một khắc kia ta thấy nàng liền đau lòng không chịu được, vốn dĩ khuôn mặt dễ nhìn nay huyết sắc cũng không có, trắng bệch, chắc là rất đau, tóc bị mồ hôi thấm ướt một mảng, ta vội vàng hỏi nàng:

"Ngươi sao vậy, buổi chiều vẫn còn tốt, đây là thế nào?" Ta gấp đến độ như muốn khóc lên.

"Tiêu chảy, đau bụng, còn có sốt nhẹ, dạ dày từng trận đau quặng lại, lúc không đau thì không có việc gì, đau lên liền chịu không nổi, chắc là chứng co thắt, trước đây từng bị như vậy. . . "Nàng đặc biệt yếu ớt nói.

"Nhanh lên một chút, đến, mặc áo quần, đi bệnh viện."

Nửa đêm trên đường không có xe, một đường cuốn cuồng chạy đến bệnh viện, lúc làm xét nghiệm, bác sĩ hỏi nàng buổi tối ăn cái gì, nàng nói:

"Không đặc biệt ăn cái gì, bác sĩ, ta chính là có chứng co thắt, trước đây từng có, bệnh cũ, cho ta chút thuốc là tốt rồi."

Lúc đầu chuẩn đoán bệnh đúng là viêm ruột đưa tới đại tràng co thắt, bắt sĩ cho nàng truyền nước biển, ta ngồi bên cạnh cùng nàng, nàng một hồi đau một trận, ta thấy nàng lúc đau đều cố nén, đặc biệt thống khổ, còn kiềm chế không khóc, ta thự sự không biết phải làm sao mới được, chỉ có thể để cho nàng tựa ở trong lòng ta, nhẹ nhàng hôn trán nàng, ta ôm nàng coi như là cho nàng thoải mái, một lúc sau nàng hình như là không có đau dữ dội như trước nữa, thế nhưng ta cảm giác được người trong ngực thân thể phát run, ta vội vàng nâng nàng dậy kiểm tra, hỏi nàng:

"Nhiễm Nhiễm, ngươi làm sao vậy?"

"Ta lạnh quá, hình như phát sốt."

Ta đưa tay kiểm tra đầu nàng, nóng lợi hại, chạy đi gọi bác sĩ, bác sĩ bỏ thêm thuốc hạ sốt cho nàng, sợ nàng lạnh khó chịu, ta đi mua vài chai nước, rót nước nóng cho nàng, để cho nàng có thể ấm lên chút, sau đó ta ôm nàng thật chặc, ôm hơn hơn tiếng đồng hồ, nàng lúc này không còn khó chịu nữa, đang ngủ, thật không đành lòng đánh thức nàng, thế nhưng ta sợ nàng rút kim ra hù nàng giật mình, nên đem nàng đánh thức, gọi y tá tới đem kim rút ra, cánh tay và chân của ta bởi vì thời gian dài không có động đậy nên đã tê cứng. . . Không dám cử động. . . Mộ Nhiễm dường như đã khôi phục tinh thần hơn, giúp ta xoa chân nói:

"Ngôn Ngôn, ngươi thế nào đối với ta tốt như vậy? Nếu có một ngày ngươi không ở bên cạnh ta, ta phải làm sao bây giờ?"

"Sẽ không, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."

"Ân. . ."

[Thực Văn] Thời Gian Dần Trôi, Năm Tháng Tĩnh Lặng - Ta Chỉ Muốn Ở Bên Ngươi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ