Chương 52

1.4K 80 2
                                    

Qua một thời gian, chúng ta liền nhận được một tin tức, tin tức này đối với ta mà nói không tính là quá tốt, cấp trên hai năm một lần sẽ ra thông báo tổ chức cuộc thi đấu bóng chuyền, Nhiễm Nhiễm là thành viên của đội bóng chuyền đơn vị chúng ta, trước đây cũng đã nói, mỗi lần đến trận tranh tài này nàng và những thành viên trong đội thuộc các bộ phận khác đều sẽ thay mặt tổng bộ chúng ta tranh tài, chuyện này đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ phải tiến hành tập huấn một tháng, thời gian tập huấn cũng không thể ở đơn vị đi làm, hơn nữa còn phải đóng chặt cửa bế phong luyện tập trong hai tuần, không được ra ngoài, thời gian tập huấn tuy rằng nàng không thể đi làm ở đơn vị, nhưng buổi tối chúng ta vẫn là có thể thấy mặt nhau, thế nhưng phong bế huấn luyện thì phải làm sao bây giờ? Nghĩ đến chúng ta phải hai tuần lễ không gặp được nhau liền rất khó chịu a, nhưng là hoàn toàn không có cách nào khác, hơn nữa Nhiễm Nhiễm còn là rất thích chơi bóng chuyền, ta không muốn nàng bởi vì ta mà vứt bỏ thứ mình yêu thích, sau đó ta ngẫm lại, cùng lắm thì chỉ có hai tuần lễ không gặp mặt thôi a.

Nhiễm Nhiễm ngày đầu tiên đi huấn luyện, ta theo thói quen luôn cho là nàng vẫn còn ở đơn vị, sau đó đột nhiên nhớ tới "Nga, đúng rồi, Nhiễm Nhiễm đi huấn luyện", nghĩ muốn liên lạc với nàng, rồi lại sợ quấy rầy nàng luyện tập, buổi trưa lúc nghỉ ngơi nàng có gọi điện thoại cho ta, thế nhưng không nói gì liền cúp, sau đó nhắn tin cho ta, nguyên nhân là, Lăng Vi cũng ở đội của nàng, đang ở cùng với nàng, không tiện ở trước mặt cô ấy nói chuyện điện thoại, ta chính là ở trạng thái như vậy vượt qua ngày đầu tiên.

Bởi vì thời gian nàng kết thúc huấn luyện so với giờ tan làm của ta muộn hơn, chúng ta định giờ xong, chờ nàng mau kết thúc gọi điện cho ta, ta đi đón nàng, thế nhưng ta đã chờ không kịp, tan việc liền gấp rút đi sân vận động nàng đang huấn luyện ở bên ngoài chờ nàng, ngồi ở trong xe một hồi, đã nhìn thấy nàng và Lăng Vi còn có những người trong đội đi ra cùng hai người, bọn họ so với Nhiễm Nhiễm cũng chưa hẳn là cao lắm, nhưng ta cho là nàng vẫn là đẹp mắt nhất, nàng cũng không biết ta đã tới, đồng thời ta lúc này cũng đang nhìn nàng chăm chú, ta nhìn thấy nàng cáo biệt Lăng Vi cùng với những bằng hữu khác, sau đó ta chợt nghe thấy điện thoại di động của mình vang lên, cái đứa ngốc này, lúc này mới gọi điện cho ta, nàng là không ngờ ta đang đợi sao? Không có nhận điện thoại nàng, vội vàng xuống xe, hướng nàng đi đến, lén lút đi ở phía sau lưng nàng, nhẹ nhàng mà che lại hai mắt nàng, không lên tiếng, Nhiễm Nhiễm lúc đầu thân thể cứng đờ một chút, sau đó liền mềm nhũn ra, tựa ở trên người của ta ôn nhu nói:

"Bảo bảo, ngươi thế nào tới sớm như vậy?"

"Di? Làm sao người biết là ta?" Buông nàng ra, kéo tay nàng, cười nói.

"Trên người ngươi có hương vị rất khác với người khác, ta quen thuộc, ngươi có hương rất đặc biệt"

"Phải không? Ta thể nào không phát hiện, là mùi vị gì?"

"Mùi sữa ~ "

"Không đúng. Ngươi đây là muốn nói ta còn chưa cai sữa sao? Tại sao có thể có mùi sữa a?"

"Nói chung là rất dễ chịu."

"Nga? Bất quá sau khi nghe ngươi nói như vậy, ta cảm giác trên người ngươi cũng có một mùi hương rất rất đặc biệt a?" Nói xong mũi liền hướng trên người nàng, muốn ngửi mùi hương trên người nàng.

"Ai, đáng ghét, cách xa ta ra một chút, có người nhìn a" nàng khẽ đẩy ta nói.

"Hảo, về nhà lại ngửi mùi hương của ngươi" cười xấu xa nhìn nàng nói.

"Ngươi thế nào không đứng đắn như vậy? Không nói với ngươi nữa" nói xong liền tự mình bước nhanh về phía trước.

Thầm nghĩ, ta không đứng đắn sao? Ta có sao? Ta thật oan uổng a, không đợi ta đuổi theo, nàng liền quay lại, nói:

"Được rồi, ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy? Ta không có gọi điện cho ngươi, ngươi thế nào lại tới sớm như vậy? Như thế nào lại không nghe lời a?''

"Ta còn không có hỏi ngươi, ngươi lại đi hỏi ngược lại ta, ngươi không phải nói khi kết thúc liền gọi cho ta sao? Thế nào hiện tại mới gọi?"

"Ta. . .Ta quên a" Nàng bị ta hỏi liền chột dạ, ấp a ấp úng nói.

"Ngươi mới sẽ không quên a. Bảo bối, ta biết kỳ thực ngươi là không muốn để cho ta đợi, phải không?"

"Ai nha, chính là đã quên, về nhà thôi" nói xong cũng đi về phía trước.

Nhìn nàng bộ dáng ngượng ngùng bước đi, ta đuổi kịp nàng, kéo tay nàng cùng đi đến chỗ xe đang đậu, khởi động xe lái đi, ta mới phát hiện nàng có cái gì đó không đúng, hỏi nàng:

"Ai ~ bảo bối, ta mới phát hiện, hôm nay nóng như vậy, ngươi thế nào còn mặc áo khoác a? Ta nhớ kỹ ngươi sáng sớm lúc đi mặc cũng không phải mặc cái này đi?"

"A? Hoàn hảo, ta không cảm thấy nóng nha, cũng không phải là đang mở điều hòa đó sao?" Nói xong ta nhìn thấy nàng rất không tự nhiên lôi kéo tay áo xuống.

Ta không nói chuyện, tiếp tục lái xe, thừa dịp nàng không chú ý, đưa tay tới, đem ống tay áo nàng kéo lên, thấy cổ tay trắng nõn của nàng, trên đó đều có máu ứ đọng, hơn nữa còn sưng lên, vừa nhìn thật là rất dọa người, nàng hoảng sợ sau đó liền nói:

"Ngôn Ngôn, lo lái xe đi" nói xong đem ống tay áo kéo xuống.

Ta quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục lái xe, thế nhưng nước mắt lại không khống chế được mà rơi xuống, thế nào cũng không ngăn lại được, ta cố gắng nhìn về hai bên, nỗ lực tìm được chỗ dừng xe, Nhiễm Nhiễm thấy bộ dạng ta như vậy, trở nên luống cuống, vội vàng nói:

"Bảo bảo, ngươi đừng như vậy, thế nào lại khóc a? Cái này không có việc gì, một chút cũng không đau, chỉ là có chút dọa người, mỗi lần bắt đầu đều sẽ như vậy, qua mấy ngày liền bình thường" nàng đưa tay qua vội lau nước mắt cho ta.

Tìm được chỗ đỗ xe, dừng xe xong, cầm lấy tay nàng, kéo ống tay áo, tỉ mỉ kiểm tra, từng mảnh xanh tím còn có ứ máu, ta sợ đến không dám đụng vào.

"Đau không?" Đau lòng hỏi nàng.

"Thực sự không đau, một chút cũng không đau, không tin ngươi xoa bóp thử đi"

Nàng lôi kéo tay của ta đặt trên cánh tay ứ máu của nàng, ta chính là không dám, hỏi nàng:

"Ngươi không có bao cổ tay sao? Thế nào sẽ đánh thành như vậy?"

"Ta thói quen mỗi lần chơi sẽ không quen bao cổ tay, như vậy sẽ cảm nhận được bóng dễ dàng hơn, tin tưởng ta, mấy ngày nữa nhất định sẽ tốt, đừng khóc, ngoan ~ " nàng mỉm cười nhìn ta, giơ tay lên lau nước mắt cho ta.

"Ngày mai nhất định phải bao cổ tay" cố ý phụng phịu nói với nàng.

"Hảo, tất cả nghe theo ngươi, được rồi, nhanh lau mặt một chút đi, một hồi nước mũi đều đi ra a" ta nín khóc mỉm cười, nàng lấy ra cái khăn tay cho ta lâu nước mắt trên mặt, nói tiếp:

"Điều đã lớn rồi, còn khóc nhè, không thấy xấu hổ sao"

"Đáng ghét, ta đây không phải là đang đau lòng cho ngươi sao? Nhanh về nhà chườm đá cho ngươi"

"Thật không cần, ta mỗi lần cũng không. . .Ai ~ được rồi, nghe lời ngươi" nàng sỡ dĩ chưa nói xong, là bởi vì nàng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của ta nói cho nàng biết, phải nghe lời ta. . .

[Thực Văn] Thời Gian Dần Trôi, Năm Tháng Tĩnh Lặng - Ta Chỉ Muốn Ở Bên Ngươi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ