Chương 92 :

1.1K 69 4
                                    

Văn Đào nhìn ta, cười cười nói tiếp:
"Không lừa ngươi, ta đúng là rất thích ngươi, ngươi thông minh như vậy, tin chắc ngươi cũng cảm giác được, lần đầu tiên thấy ngươi là ở trong điện thoại di động của Mộ Phàm, nhìn thấy hình của ngươi, ta còn tưởng Mộ Phàm tên tiểu tử này có vấn đề, sau lại mới biết được ngươi là bằng hữu tốt của muội muội hắn, không biết vì sao, khi đó liền cảm thấy ngươi rất đặc biệt, ấn tượng rất tốt, đặc biệt là ánh mắt của ngươi, nhìn chằm chằm sẽ khiến người cuốn hút vào nó, từ trong miệng Mộ Phàm biết được ngươi cũng ở trong cái thành phố này, không biết xuất phát từ đâu, ta rất muốn đi nhận thức ngươi, cho nên lần kia chúng ta gặp nhau lần đầu hoàn toàn là ta cố ý, lúc nhìn thấy ngươi, quả nhiên, cùng trong tưởng tượng rất giống nhau, ngươi là người lễ phép có thừa, là một người con gái khéo léo thành thục, nói thật, ngươi ở trong mắt ta cùng với những người con gái khác hoàn toàn không giống nhau, nói không rõ cái cảm giác này, nói chung là rất hấp dẫn ta, nhưng thông qua một thời gian tiếp xúc, ta chỉ có thể ở trong mắt người đọc được xa cách, một chút hy vọng cũng không nhìn thấy, bởi vì ta cảm thấy ngươi bản chất rất quật cường, ta nghĩ ta chắc là không có cơ hội, điểm này ta đã sơm biết rõ, trong khoảng thời gian trước mặc dù ngươi có phản ứng ta, ta đoán hẳn là xuất phát từ mặt mũi của Mộ Phàm đi, đúng không? Cho nên bữa cơm này ngươi muốn làm cho ta chết tâm, nên mới chịu đáp ứng ta, phải không?"

Ta nhìn hắn cười cười, không thể phủ nhận, nói: "Tuy rằng chúng ta niên kỷ xấp xỉ, thế nhưng hiện tại ta nghĩ nên theo Mộ Nhiễm mà gọi ngươi một tiêng Văn Đào ca, Văn Đào ca, cám ơn ngươi có thể đối với ta thẳng thắng thành khẩn như vậy, cũng cám ơn ngươi đã thích ta, ta không phủ nhận, ngươi phân tích đều rất đúng, hơn nữa đem những lời ta chuẩn bị đã lâu để nói với ngươi đều nói ra, không làm cho ta khó xử, Văn Đào ca ngươi rất thông minh, cũng rất tốt, nhưng là ta xác thực không thể đi thích thêm bất kỳ người nào nữa", ta dừng lại một chút, chỉ tay vào vị trí tim mình thẳng thắn thành khẩn mà nói, "Bởi vì ta ở đây đã có người, không thể dung nạp thêm bất kỳ người nào nữa"

Văn Đào hai tay chống cằm, mỉm cười nhìn ta nói, "Rất muốn biết người được ngươi thích sẽ có dáng vẻ như thế nào? Hơn nữa người này làm sao lại đui mù như vậy a? Vì sao bây giờ còn chưa thành công làm bạn trai của ngươi? Phải biết rằng ngươi là một cô gái rất tốt a" bị hắn nói như vậy, ta có chút không thích ứng kịp, cúi đầu nói, "Văn Đào ca, ngươi đừng mang ta ra đùa giỡn, ta nghĩ chúng ta chỉ là vấn đề thời gian. . . Bất quá, mặc kệ như thế nào, ta vẫn là phải cảm ơn ngươi"

". . . Như vậy đi, ngươi nếu như muốn cám ơn ta, vậy đáp ứng ta một việc."Ta không nói gì, chờ hắn nói tiếp, hắn suy nghĩ một chút nói, "Nếu quả thật có một ngày như vậy, ta là nói, ngày các ngươi hạnh phúc, nhất định phải đem hắn tới cho ta nhìn một chút, thực sự thật tò mò là người như thế nào mà có thể có được sự ưu ái của ngươi như vậy, được chứ?"Ta do dự một chút, cười nói với hắn, "Hảo, đến lúc đó hy vọng ngươi không quá kinh ngạc là tốt rồi."

"Nga? Vậy ta đây càng thêm tò mò"

Ta thầm nghĩ nói đến đây rồi thì chắc không còn gì để tiếp tục nữa, mà trong lòng ta đang còn lo lắng nàng, vì vậy liền nói với Văn Đào, "Hảo, ta đáp ứng ngươi, đợi được ngày ta thành công chúng ta nhất định sẽ mời ngươi ăn cơm. . .Văn Đào ca, ta một hồi còn có chút việc, ngày hôm nay trước hết cứ như vậy đi, cảm ơn ngươi hiểu được, đương nhiên. . . Còn có bữa cơm này, ta rất vui vẻ"

[Thực Văn] Thời Gian Dần Trôi, Năm Tháng Tĩnh Lặng - Ta Chỉ Muốn Ở Bên Ngươi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ