Chương 14 :

1.8K 117 3
                                    

Ngày hôm đó, Mộ Nhiễm tự mình lái xe về nhà, hôm sau ta cũng không có mời nàng đi cùng ta đến nơi diễn ra biểu diễn, khi ta đến, phát hiện nàng đã ở đó, áo quần cũng đã đổi xong, so với ngày hôm qua hoàn toàn bất đồng, bởi vì ngày hôm nay nàng chính thức lên sân khấu, thợ trang điểm cũng đã trang điểm xong cho nàng, ta đây là lần đầu tiên thấy bộ dáng nàng hóa trang như vậy, bởi vì làm người dẫn chương trình, nên chỉ sử dụng trang sức đơn giản, nhưng lại đoan trang mà thanh lịch, càng thêm chín chắn động lòng người, chúng ta ai ai cũng đều bận rộn công việc của mình, thời điểm chạm mặt cũng sẽ cười nhẹ một cái xem như là chào hỏi.

Sau gần một tháng bận rộn chuẩn bị, buổi biểu diễn cuối cùng đã khởi động vào lúc 4 người dẫn chương trình từ từ bước lên sân khấu. Một khắc kéo màn che kia, trái tim ta liền bị nàng làm động, đứng dưới đài ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi nàng, ta bị bộ dáng của nàng ở trên sân khấu mê hoặc, chiếm hết lòng của ta, nàng rất trang nhã, rất trong sáng, rất năng động linh hoạt. . . Một khắc kia có đem hết lời khen ngợi trên thế giới này ra khen nàng cũng không phải là quá.

Hơn một nửa màn trình diễn, có một đồng nghiệp của ta nói rằng không thể tìm thấy một trong những đạo cụ của chương trình, vì vậy ta trở lại hậu trường để giúp hắn tìm đạo cụ, ta tìm thấy sau đó đưa đạo cụ cho người đồng nghiệp đó, ta liền thấy Mộ Nhiễm ngồi ở trên ghế nghiêm túc mà nhìn bản thảo, đúng lúc nghe thấy nàng hắc hơi hai cái, chắc là máy lạnh mở hơi lớn, hoặc nàng mặc ít, nhớ tới nàng vừa mới bị cảm mạo cách đây không lâu, sợ nàng lại bị cảm. Nghĩ như vậy, ta lại đau lòng cho nàng, ta nhanh chóng đi ra ngoài, đi đến xe mình cầm cái áo khoát trở về, nhưng không nghĩ tới lúc quay lại, trên người nàng đã có cái áo của người khác, kiểu nam, áo khoát trong tay cũng không cần thiết. . .Đưa cho nàng nữa, đúng lúc này đến phiên nàng lên đài, ta nhìn nàng đem áo khoát đặt xuống trên ghế liền đi, ta cũng đem áo khoát của mình đặt trên kệ áo liền cũng đi ra ngoài. Lần thứ hai ta quay lại, thấy Mộ Nhiễm khoác trên người là cái áo khoác của ta, ta sửng sốt một chút, lúc này nàng cũng nhìn thấy ta, ánh mắt của ta hoàn toàn rơi trên cái áo nàng đang mặc trên người, nàng cũng cúi đầu nhìn, sau đó chậm rãi hướng ta đi tới, nói:

"Đây là áo của ngươi sao? Có thể cho ta mượn một lúc không? Ta có chút hơi lạnh" nói xong ngượng ngùng cười cười.

"Ừ, có thể. . . Đương nhiên có thể" ta cũng nhìn nàng nở nụ cười, trong lòng có chút hài lòng không che giấu được.

Rất nhanh thì đên tiết mục của Mộ Nhiễm, nàng phải thay đổi tạo hình, nàng đổi lại trang phục bằng da là một áo croptop màu đen và quần sooc, trang điểm nhẹ, tóc xã xuống, Mộ Nhiễm đứng trên khán đài và nàng vừa nãy hoàn toàn là hai người khác nhau.

Âm nhạc vang lên, những người trên sân khấu nhảy theo nhịp điệu của âm nhạc, ta kinh hoàng, nhìn Mộ Nhiễm trên khán đài lúc này làm máu huyết trong người ta đều sôi trào theo, trái tim đập nhảy kịch liệt, mỗi một động tác của nàng đều hấp dẫn ta, thậm chí ta còn quên luôn hô hấp, vẫn như vậy mà nhìn nàng chằm chằm, không muốn bỏ lỡ mỗi một động tác nào của nàng, vừa sexy vừa hoang dã, vừa quyến rũ vừa tràn đầy mị hoặc. . . Sau khi kết thúc màn trình diễn này, ta vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay đem kịp thời ta kéo lại thực tại, sau khi Mộ Nhiễm lấy lại hô hấp, nàng hướng khán giả chào xong rồi đi xuống khán đài. Mộ Nhiễm người này, bảo ta làm sao không yêu đây!

Buổi biểu diễn kết thúc thành công mỹ mãn, ăn mừng sẽ không tránh khỏi, Mộ Nhiễm đã tẩy trang, đổi lại áo quần thường ngày, trên người vẫn mặc cái áo khoác của ta, ta cùng nàng nói:

"Ngươi đừng lái xe, ngồi xe ta đi" nhìn nàng bộ dáng mệt mỏi, không đành lòng để cho nàng lái xe nữa.

"Ừ, mệt mỏi quá a, Tô Ngôn, ngươi thật tốt" nói xong khoác lên cánh ta của ta, có chút nũng nịu nói:

"Ta đi thôi, bận rộn một ngày đêm đều đói rồi."

Đi tới nhà hàng đã đặt sẵn, hai chúng ta ngồi cạnh nhau một cách tự nhiên, tổng đặt hai cái bàn ăn, ta và Mộ Nhiễm tại đây có khi mọi người chúc ta lần đầu phụ trách hoạt động lại thành công như vậy, có khi lại chúc mừng Mộ Nhiễm thành công làm cho toàn bộ mọi người đều kinh sợ.

Đi qua hơn phân nữa tiệc rượu, Mộ Nhiễm ghé vào bên tai ta nói:

"Đi ra ngoài một chút đi."Nói xong cũng đi ra ngoài trước.

Ta sau đó đi theo, Mộ Nhiễm tựa ở cửa phòng chờ ta, thấy ta đi ra, đưa tay qua trực tiếp lôi kéo tay ta đi về phía trước, trong nháy mắt ta có cảm giác giống như bị điện giật, cảm thấy toàn thế giới này đều bỏ lại chỉ còn tiếng đập của trái tim ta, đây là lần đầu tiên chúng ta đăt tay nhau.

Chúng ta đến ghế sa lon ở đại sảnh ngồi xuống, nàng đột nhiên ngoáy đầu lại, ánh mắt đặc biệt mê ly
nhìn ta nói:

"Tô Ngôn, ta hình như uống có chút nhiều, cảm thấy ngồi trong phòng khó chịu, bồi ta ngồi một lát đi" nói xong liền tựa đầu ở trên vai ta, lần này đổi lại nàng từa trên người của ta, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng lần trước ta từa đầu trên vai nàng, khóe miệng bất giác giơ lên.

"Ừ, hảo" ta không nói thêm gì, chỉ muốn im lặng với nàng như thế này.

Qua một lúc lâu, ta cho là nàng đang ngủ, sợ nàng cảm lạnh, chưa kịp đánh thức nàng, nàng lại nói chuyện:

"Tô Ngôn. . . "

"Ân?"

Nàng lại không nói nữa, ta cũng không có nói.

"Ta nên làm cái gì bây giờ?" Ta nghe nàng nhẹ nhàng nói.

Trái tim ta nhảy một cái. . .

[Thực Văn] Thời Gian Dần Trôi, Năm Tháng Tĩnh Lặng - Ta Chỉ Muốn Ở Bên Ngươi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ