7.

639 55 0
                                    

Suốt đoạn đường về Đới Manh không nói thêm câu nào với Dụ Ngôn, vì có người lái xe nên Đới Manh thấy có chút không tiện, Dụ Ngôn cũng không dám hỏi chuyện Đới Manh, nàng biết chị ấy vẫn còn giận nàng.

Lên tới phòng khách sạn, Đới Manh đi vào trước, Dụ Ngôn đi theo sau, bất giác Dụ Ngôn cảm thấy muốn ôm chị ấy một chút, liền mạnh dạn chạy đến ôm phía sau Đới Manh.

Đới Manh đứng lại, để cho nàng ấy ôm, không nói gì.

"Chị... Đừng giận em..." Dụ Ngôn làm nũng, mong chị ấy sẽ không giận nữa.

"Sao chị phải giận em?" giọng Đới Manh có chút lạnh lùng, tựa như cho nàng ấy nghĩ mình không muốn để tâm đến.

"Em biết em không lo cho bản thân tốt... Nhưng mà chị biết đó, bệnh cũng có thể đến bất cứ lúc nào mà, làm người ai mà không có bệnh chứ?"

Dụ Ngôn siết chặt vòng tay đang ôm Đới Manh lại, như đang lợi dụng để lấy một chút hơi ấm từ chị ấy vậy, vì bình thường nàng không có lý do nào để ôm chị ấy cả.

Câu nói này của Dụ Ngôn làm Đới Manh bật cười, nàng ấy nói cũng phải, hay là mọi lời nàng ấy nói đều đúng nhỉ?

"Chị không giận em, chị chỉ lo lắng cho em thôi, em thường xuyên luyện tập để lên sân khấu, phải giữ sức khỏe của bản thân cho thật tốt."

"Có phải... Ai chị cũng quan tâm thế này không?"

Đây là câu hỏi mà Dụ Ngôn luôn để ở trong lòng, chưa bao giờ dám hỏi chị ấy, nàng cũng không biết hôm nay vì sao lại dám hỏi nữa.

Đới Manh im lặng không nói gì, như là đang suy nghĩ về điều gì đó không thể nói ra. Thở dài một cái, Đới Manh nhẹ nhàng gỡ tay Dụ Ngôn ra, xoay người lại nhìn vào mắt nàng ấy.

"Có phải lúc chiều em chưa uống thuốc phải không? Mau uống thuốc rồi đi ngủ đi."

Đới Manh nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự tuyệt vọng của Dụ Ngôn, bất giác như có gì đó bóp chặt lấy trái tim của cô.

Đới Manh không trả lời câu hỏi của Dụ Ngôn, nàng vô cùng buồn bã, không đáp lời Đới Manh, bỏ vào trong phòng đóng cửa lại.

"Được rồi, chị về đi, cảm ơn chị đã đưa em về."

Dụ Ngôn tựa lưng lên cửa, kìm nén những giọt nước mắt đang chuẩn bị lăn xuống của mình mà nói cho Đới Manh nghe, nàng không muốn để chị ấy thấy nàng khóc, đúng hơn là nàng không thể để chị ấy biết tình cảm này của mình, chị ấy sẽ bỏ rơi nàng mất.

Không nghe tiếng đáp lời của Đới Manh, Dụ Ngôn ủy khuất liền bật khóc, sau bao nhiêu thời gian đó, chị ấy quan tâm nàng cũng chỉ với tư cách của một người chị không hơn không kém, chị ấy không hề có tình cảm khác với nàng, vậy nàng phải làm sao chứ?

Dụ Ngôn mím môi lại tránh để cho tiếng nấc thoát ra, nước mắt vẫn cứ chảy. Trước giờ nàng rất ít khi rơi nước mắt, kể cả những buổi công bố xếp hạng chia tay bạn bè, Dụ Ngôn cũng không khóc, vì nàng không cho phép bản thân yếu đuối.

Nhưng nhìn xem, hiện tại nàng vì tình yêu đơn phương này của mình mà ủy khuất đến mức bật khóc, như người ta thường nói "tình yêu thường làm cho con người lộ ra những điểm yếu của bản thân".

[Đới Ngôn] Những Ngày Bên EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ