10.

687 54 0
                                    

Vài ngày sau khi rời kí túc xá của Đới Manh, Dụ Ngôn và Đới Manh không liên lạc với nhau nữa. Đới Manh nghĩ cô không có tư cách để nói chuyện với nàng ấy, còn Dụ Ngôn nàng lại càng không có lý do để nói chuyện với Đới Manh. Cứ thế hai người cũng bắt đầu kéo dần khoảng cách ra.

"Đới Manh, khi nào thì chị qua đây được?"

Hứa Giai Kỳ đang call video với Đới Manh, Đới Manh hứa hết ngày này đến ngày khác qua rồi lại dời ngày khác, Hứa Giai Kỳ cô thật sự không hiểu nổi chị ấy bị cái gì nữa.

"Chị... Để vài ngày nữa trống lịch chị sẽ qua mà bảo bối."

Đới Manh vớ đại cái lý do nào đó để nói với Hứa Giai Kỳ, thật ra cô sợ đụng mặt ai đó hơn. Từ ngày hết bệnh đến giờ Đới Manh cũng đã tranh thủ xử lý công việc xong, mấy ngày nay đều rảnh rỗi ở trung tâm zhibo rồi lại ở trong phòng tập.

"Chị đừng có nói dối em, mấy ngày nay chị làm gì có lịch trình gì đâu, em còn ở trong nhóm chat mà, không lẽ em không biết sao Đới Manh? Chị nhanh chóng khai đi, chị làm sao vậy?"

Hứa Giai Kỳ tuy đang ở phân đoàn The9 nhưng cô vẫn ở trong nhóm chat của công ty, của nhóm 7Senses, vẫn luôn theo dõi hoạt động và lịch trình của các chị em.

"Không có, chị hiện tại đang bận vài việc khác, chị hứa sẽ qua sớm mà."

Đới Manh thấy câu này quen quá, cũng là câu mấy lần trước cô cũng dùng để thất hứa với Kiki. Biết làm sao được, cô sợ đối diện với nàng ấy, lại làm nàng ấy buồn lòng.

"Thôi bỏ đi, em không ép chị nữa." Hứa Giai Kỳ chán nản, để khi nào chị ấy muốn qua cũng được, chỉ là cô ở nhà chán quá, Lục Kha Nhiên thì suốt ngày ở trong phòng ngủ, còn Dụ Ngôn thì khỏi nói, không bao giờ thấy được mặt nàng ấy.

Dụ Ngôn sẽ thức dậy thật sớm để nấu đồ ăn rồi trốn ở trong phòng, khi mọi người ăn xong thì mới đi ra, rồi cứ ở lì trong phòng, Hứa Giai Kỳ có làm cách nào cũng không nói chuyện được với nàng ấy, từ hôm nàng ấy ra ngoài cả đêm rồi về lúc sáng sớm cho đến tận ngày hôm nay cũng chưa thấy nàng ấy lần nào.

Hứa Giai Kỳ làm chị cả của The9, tất nhiên cô phải quan tâm đến tâm tình và sức khỏe của các em út trong nhóm, nhưng dường như họ không cho cô cơ hội nào để bày tỏ sự quan tâm, lại còn quan tâm đến cô ngược lại.

Hứa Giai Kỳ lại rất sợ Dụ Ngôn, tuy nói rằng em ấy là "em út" nhưng em ấy lại như một người chị cả đích thực vậy, luôn lo lắng chăm sóc người khác, cũng không cho người khác cơ hội để quan tâm mình, có phải đây là một loại ích kỷ không?

"Em không chơi cùng Dụ Ngôn hay Kha Kha đi?" Đới Manh nghe cái điệu bộ này liền phỏng đoán là chán lắm rồi nên mới mong chờ cô qua thế này đây.

"Kha Kha em ấy toàn ngủ thôi, còn Dụ Ngôn thì em không biết nữa, em không gặp được em ấy mấy ngày nay rồi." Hứa Giai Kỳ thở dài, có phải cô như thế này là đang bị bỏ rơi không?

"Dụ Ngôn sao cơ?" Đới Manh liền bắt lấy trọng tâm câu nói của Hứa Giai Kỳ.

"Em không gặp được em ấy, dù là ở chung nhà. Em ấy bị làm sao đó, hôm kia em ấy từ bên ngoài về, hình như có chuyện gì đó, khóc rất nhiều, em thật khó xử."

[Đới Ngôn] Những Ngày Bên EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ