Kim Taehyung nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay mặt lại. Bà Kim như chết trân tại chỗ, bà không thể tin những gì mình thấy là thật, hai người họ đã lấy nhau nên mấy chuyện này vốn rất bình thường, nhưng theo bà thấy thì Jungkook chính là bị con trai bà ép buộc.
Nhanh chóng lấy lại lí trí, bà đi đến xô hắn sang một bên. Jungkook thì đã ngất từ lúc nào không hay.
"Chị Song, chị Song đâu rồi?"
Dì Song nghe thấy bà gọi tên mình tức tốc chạy lên.
"Mau gọi cấp cứu đi."
"Vâng tôi biết rồi."
Xe cấp cứu rất nhanh đã đến đưa cậu vào bệnh viện, vì quãng đường từ nhà hắn đến bệnh viện chỉ mất hai mươi phút đi xe.
Cậu lúc này đã được đưa vào phòng cấp cứu. Bên ngoài bà Kim lo lắng đứng ngồi không yên, cứ đi qua đi lại trước phòng cấp cứu. Thú thật thì ngay lúc này mọi sự ghét bỏ bà dành cho cậu dường như không còn nữa, thay vào đó là sự lo lắng, sự lo lắng của một người mẹ dành cho con của mình.
Ông Kim nhận được tin vội chạy từ nhà đến đây. Vừa đến nơi đã nhìn thấy hắn ngồi dửng dưng trên ghế như không có chuyện gì. Ông không ngần ngại mà tát thẳng vào mặt hắn một cái đau điếng. Bà Kim nhìn thấy tình cảnh này chỉ biết đứng im mà nhìn, lần đầu tiên trong đời bà nhìn thấy hắn bị đánh mà không ra mặt bênh vực, vì bà biết lần này Kim Taehyung thật sự đã sai.
Kim Seokjin đến vừa lúc nhìn thấy một màn ầm ĩ của hai ba con bọn họ, nhịn không được liền chạy vào can ngăn.
"Chú à bình tĩnh đã, đây là bệnh viện, có gì chúng ta về nhà rồi hẳn nói."
Đèn phòng cấp cứu cũng vừa lúc tắt, bác sĩ cùng một số y tá bước ra, ông Kim không muốn hắn mất mặt đành tạm gác việc này lại.
"Em trai tôi sao rồi?"
Kim Seokjin tiến lên phía trước hỏi người bạn làm bác sĩ của mình.
"Seokjin à, tôi cần nói chuyện riêng với cậu một chút."
"Tôi hiểu rồi."
Nói rồi y cùng vị bác sĩ lúc nãy đi đâu đó một lát mới quay lại.
"Tình hình em ấy đã ổn rồi, mọi người có thể vào thăm."
Bà Kim như chỉ chờ có vậy. Cả ông Kim và dì Song cũng nhanh chân đi theo bà.
Chỉ có mình hắn, dường như hắn không có ý định là sẽ vào thăm cậu nên cứ ngồi thừ ra. Kim Seokjin kéo tay hắn đi đến một góc vắng người trong bệnh viện để tiện nói chuyện hơn.
"Nói đi."
"Nói gì?"
"Em đã làm gì thằng bé?"
"Em nghĩ bác sĩ đã nói với anh rồi chứ?"
"Kim Taehyung, anh không đùa với em đâu."
"Vậy anh muốn sao? Mọi chuyện đúng như những gì anh thấy đó."
"Em..."
Đoạn nói đến đó y liền dừng lại, cố hít một hơi thật sâu giữ bình tĩnh hết mức có thể mới nói tiếp.