Kim Taehyung mấy ngày nay đang cùng mọi người sắp xếp một chuyện vô cùng quan trọng. Hắn sẽ cầu hôn Jungkook, tuy hai người vẫn chưa ly hôn nhưng hắn muốn cho cậu một hôn lễ đàng hoàng, cậu đã chịu quá nhiều thiệt thòi.
Chỉ là không biết nên cầu hôn ở đâu cho hợp lí, Jungkook vốn không phải người cầu kì, đơn giản là được. Chính vì quá đơn giản nên mới khó, không dễ gì tìm được một nơi đơn giản lại phù hợp.
Tất bật cả tuần cũng hoàn thành mọi thứ, việc cấp bách bây giờ là làm cách nào để đưa cậu đến đấy.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời trong xanh hoà cùng những cơn gió nhẹ.
Cậu đang ở trong bếp thì nhận được điện thoại của Park Jimin. Nó chỉ nói là có việc gấp rồi tắt máy, sợ rằng có chuyện xảy ra cậu vội chạy đến nơi hẹn, đến cả quần áo lấm lem cũng chưa thay ra.
Đến nơi không thấy nó đâu mà chỉ thấy một lối đi trải đầy hoa hồng. Men theo lối đi cậu bắt gặp rất nhiều hình ảnh của mình, trong những bức ảnh đấy ánh mắt cậu đều hướng về nơi khác, cứ như là bị chụp lén vậy. Thật ra đây đều là ảnh do hắn chụp, từ lâu hắn đã luôn lén chụp ảnh cậu rồi giữ trong máy.
Nơi này chính là nơi cậu và hắn gặp nhau lần đầu tiên. Chính nơi đây đã mang một Kim Taehyung đến với cuộc đời Jeon Jungkook. Có thể quá khứ không tốt đẹp nhưng hứa rằng tương lai sẽ mãi mãi hạnh phúc.
Từng dòng kí ức như một cuộn phim hiện lên trong đầu cậu, mỗi một kí ức dù là đau khổ hay hạnh phúc đều giúp người ta trở nên mạnh mẽ hơn.
Đi được một đoạn liền nhìn thấy hắn, người thân và bạn bè của cả hai cũng ở đây. Kim Taehyung nắm lấy tay cậu, cho đến khi đứng vào trung tâm mới nhận ra Kim Taehyung hôm nay mặc vest chỉnh tề rất đẹp, còn cậu lại luộm thuộm như này.
"Là anh hẹn em ra đây phải không?"
"À thì anh...anh...anh hẹn em ra là để...để..."
Nhận thấy bàn tay đang nắm tay mình run lẩy bẩy, cậu mỉm cười rồi nắm chặt tay hắn như muốn trấn an. Bình thường có bao giờ như vậy đâu chứ, giờ chỉ nói một câu cũng lắp bắp.
"Anh muốn nói gì sao?"
"Anh...Jeon Jungkook...lấy anh nhé?"
Cậu như không tin vào tai mình, hai tai cứ rè rè như TV hư, mọi âm thanh xung quanh dường như chẳng còn nghe được. Duy chỉ câu nói vừa rồi là nghe rất rõ.
"Anh nói gì?"
"Kim Taehyung anh là đang cầu hôn em, em có muốn gả cho anh lần nữa không?"
Khoé mắt đỏ ửng, không biết vì sao nước mắt lại rơi, cậu thật sự chẳng muốn khóc chút nào, chuyện vui như vậy sao phải khóc. Chỉ là không thể làm chủ bản thân được nữa rồi.
Nhìn người thương cứ ôm mặt khóc, hắn vội đi đến gỡ tay cậu, lau đi giọt nước mắt trên má rồi cúi thấp đầu hỏi thêm lần nữa.
"Rốt cuộc là có gả cho anh hay không đây?"
"Hức...hức...có con luôn rồi chẳng lẽ lại không cưới."