Cuộc sống sau khi cưới của Kim Taehyung và Jeon Jungkook phải nói là vô cùng hạnh phúc. Mỗi ngày đều bám dính lấy nhau, hắn dường như chỉ ở cạnh cậu, còn lại thì là ở tập đoàn.
Bé con đã bốn tuổi rồi đấy, dù đã thêm một tuổi mới nhưng bé vẫn thích làm nũng với ba Jungkook lắm. Chỉ là mấy hôm nay ba Taehyung cứ tranh với bé. Bé đã mách lại với ông bà nội rồi, ông bà không nói gì mà chỉ nhìn nhau lắc đầu cười thôi.
Jungkook dạo này cứ thấy bản thân có chút kì lạ, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, còn có hôm trước ngửi thấy mùi cá đã nôn thốc nôn tháo. Nghĩ rằng bệnh dạ dày của mình lại tái phát nên cậu uống đại vài viên thuốc rồi cho qua. Vậy mà mấy ngày sau tình trạng đó vẫn tiếp diễn.
Một mình ngồi ở phòng khách suy tư, lát sau đột nhiên một suy nghĩ xuất hiện trong đầu. Có khi nào cậu mắc bệnh nan y hay không?
Chỉ mới nghĩ đến đã thấy sợ hãi, vậy hắn và bé con phải thế nào, cậu chỉ mới ba mươi tuổi, thời gian ở bên hai người bọn họ còn chưa lâu làm sao có thể chết được. Suy nghĩ đó cứ lẩn quẩn trong đầu làm cậu bật khóc.
Kim Taehyung vừa đi làm về, thấy cậu ngồi ở phòng khách, nước mắt lưng tròng.
"Em sao vậy? Có chuyện gì nói anh nghe đi."
"Không có gì đâu ạ."
"Vậy sao lại khóc, hay anh làm gì sai?"
"Không có gì thật mà."
Hắn nhìn thấy vẻ mặt cứng rắn đó cũng không hỏi gì thêm. Đương nhiên là hắn nhìn ra cậu có chuyện, nhưng nếu lúc này cứ gặng hỏi cũng chẳng được gì, đành đợi một lúc nào đó thích hợp hơn.
Tối đó khi đang chìm vào giấc ngủ, Kim Taehyung thức giấc vì tiếng thút thít của ai kia. Nhìn sang bên cạnh không thấy người đâu, hắn vội đứng dậy định đi tìm, may sao tiếng thút thít phía ban công khiến hắn chú ý.
Jungkook đứng ở ban công, trời về đêm rất lạnh mà cậu lại chỉ mặc cái áo mỏng, hai tay thỉnh thoảng ôm lấy vai xoa xoa.
Lát sau cảm nhận có ai đó đi đến khoác áo lên người mình, cậu liền quay lại. Kim Taehyung sau khi khoác áo giúp cậu, thuận tay ôm người nhỏ vào lòng.
"Khuya rồi không ngủ mà đứng đây khóc là sao?"
"Em...em đâu có."
"Jungkook, em biết em có thể nói bất cứ điều gì với anh mà đúng không. Anh là chồng của em, vậy nên nếu có việc gì cứ nói với anh chứ đừng chịu đựng một mình."
Không thấy người kia trả lời, hắn đưa tay xoay người cậu về phía mình. Đôi mắt đỏ ửng ngập nước làm hắn đau lòng.
"Giờ thì nói anh nghe là chuyện gì."
Dắt tay người nhỏ vào trong, đặt cậu ngồi trên giường, phủ chăn lên đến bụng cậu, hắn ngồi xuống bên cạnh dịu dàng lên tiếng.
"Taehyung nè, lỡ như em mắc bệnh nặng thì sao?"
"Đừng nói bậy."
"Em không có nói bậy, dạo gần đây cơ thể em cứ thấy mệt mỏi, bụng thỉnh thoảng lại đau nhói lên."