Chap 33

423 41 0
                                    

Phú bà kia thật sự đã dọa cậu một trận không ít, trong lúc đang cố gắng từ chối lời mời "hấp dẫn" thì rất may là ca của cậu đã hết giờ. Quản lí Song thấy một màn như vậy thì cũng toát mồ hôi, cậu là người do anh Dae đưa đến, dĩ nhiên là không thể để người khác tùy ý chạm vào. Vội vội vàng vàng cho chàng trai khác đến tiếp, ý bảo cậu có thể đi về. Cũng thật may là phú bà này cũng không làm khó cậu, còn vui vẻ cho thêm tiền tip. YoonGi thoáng liếc nhìn đồng hồ đã một giờ hơn, hôm nào cũng trong tình trạng thức khuya dậy sớm như vậy đôi mắt đã thâm quầng cả rồi, tinh thần cũng không được ổn định cho lắm. YoonGi bấm bụng lấy áo khoác, dầu sao cậu cũng chỉ ráng kiếm đủ để đóng học phí, chịu đựng một tí rồi sẽ qua. Mấy ai trên đời này đều đạt được hết những thứ mình muốn đâu chứ, được cái này thì mất cái kia thôi.

Trời về khuya lạnh lẽo, YoonGi nhịn không được ho vài tiếng. Ngước đôi mắt mệt mỏi ngắm nhìn cả thành phố vẫn đang yên giấc, trong bóng đêm bao phủ chỉ còn lại vài tòa nhà tiện lợi lấp lánh ánh đèn. Trời gần xuân vẫn còn man mác cái rét của gió đông. Cậu thở hắt, phả ra vài làn khói mơ màng, tiện vẫy tay bắt một chiếc xe. Giờ này cũng thật may là còn có taxi làm việc, cậu nhanh nhảu bước vào trong, thu người vào một góc rồi mơ màng thiếp đi. Đường từ quán về đến nhà không quá xa, thế nên tiền xe vẫn trong khả năng chi trả của cậu. Vốn thật ra YoonGi đã tính toán vấn đề đi lại này từ lâu rồi, dù tiền xe có mắc thêm nữa cậu vẫn không muốn cuốc bộ đi về giữa trời đêm lạnh lẽo vầy đâu. Cơ mà trong tuần cứ đi đi lại lại mấy lần như thế này cũng xót ví quá đi mất!

Mãi thì cũng về đến nhà, YoonGi chậm rãi mở cửa rồi len lén bước vào. Trong nhà đương nhiên tối thui, cậu cũng không dám mở đèn hay làm tiếng động lớn, sợ ảnh hưởng tới người nọ. Chỉ đành len lén dựa vào ánh sáng yếu ớt của điện thoại mà đi theo. Lần mò mãi cũng về được phòng, cậu vừa mở đèn lên thì bị giật mình tới kêu lớn một tiếng, khó hiểu nhìn cái cục to lớn nằm trên giướng. Đến khi bán tín bán nghi tới gần thì mới ngớ ra, TaeHyung khi không lại nằm trên giường cậu, để lộ nửa thân hình vạm vỡ dụ dỗ dưới tấm chăn. Cậu sợ tới lùi hẳn về phía sau, tay vụt phát tắt cả đèn. Cả phòng nhoáng cái lại tối thui, cậu miệng lắp bắp nửa ngày trời, run rẩy chỉ vào hắn: "Anh anh sao lại ở đây!? Đây là phòng tôi mà?"

Người nọ đang ngủ bị làm ồn liền nhíu mày khó chịu, tuy nhiên lại không nói năng gì, chốc sau vươn tay ngoắc cậu lại. Cậu đương nhiên lắc đầu theo bản năng, lòng sợ hãi không thôi. Cả hai lại chìm vào yên lặng, nhưng cứ như vậy mãi cũng không được, cậu khẩn trương mở miệng đuổi người: "TaeHyung này tôi muốn đi ngủ, anh vốn có phòng riêng mà! Nhanh đi về đi."

Hắn giở trò biến thái với cậu cách đây cũng không lâu lắm đâu, sao mà quên được chứ, chết cũng không muốn tới gần! Vừa đi làm về mệt mỏi chỉ muốn ngủ ngay, dè đâu lại bị TaeHyung chặn ngang thế kia. Cậu vừa ức vừa bực mình, không hiểu sao người nọ lại bất thường đến vậy. YoonGi hết cách đành mở tạm đèn bàn, rụt rè đi tới lay lay hắn, thật tình muốn rớt nước mắt luôn rồi có được không!

"TaeHyung... giường của tôi mà. Anh về phòng của anh đi được không? Tôi buồn ngủ lắm ấy..."

Người nọ nhoáng cái chộp lấy tay cậu, YoonGi chỉ kịp "Á!" theo một tiếng. Chỉ dùng chút sức lực đã thuận lợi kéo cậu nhào vào lòng. YoonGi không chút phòng bị đã bị hắn ôm trọn trên giường, cậu ngây người, tay cậu vô tình đụng phải lồng ngực nóng hổi của hắn, xấu hổ tới giật mình thối lui. Nhưng khổ nỗi cả người đang bị hắn vòng tay ôm chặt lấy, căn bản muốn thoát cũng không thoát được. TaeHyung trong mơ màng hôn lên tóc cậu, YoonGi khó khăn hô hấp, nghe trên đỉnh đầu có chút càm ràm: "Sao em về trễ vậy? Người em lạnh quá..."

[ TaeGi ] Đời Này Kiếp Này, Mãi Mãi Một Tình YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ