Chap 26

1.1K 102 4
                                    

Trời giữa trưa ấy thế mà ấm áp dịu nhẹ, lại thoang thoảng chút lạnh lẽo của trời đông. Hai người cùng nhau đi xuống nhà hàng, cạnh bên hông sảnh còn có một lối đi dẫn ra ngoài sân vườn. Lúc cậu bước ra thì chỉ thấy choáng ngợp, xung quanh nhà hàng có trồng vài khóm hoa đủ màu sắc. YoonGi chăm chú nghiên cứu, hình như có đọc trong sách về loài hoa này rồi, chiếu theo lẽ thường là vào mùa đông nó sẽ không sống nổi. Cạnh ngay đó còn có đài phun nước nho nhỏ, là tạo hình một con cá đang phun nước, lúc trước ở Secret không biết là có chỗ này nha. Không gian rộng lớn nhưng vẫn tạo được cảm giác đầy đủ cho người nhìn, màu sắc lại tươi mát. YoonGi hệt như đứa trẻ hiếu động, phấn khởi chạy khắp nơi lại len lén chạm một ngón tay vào làn nước lạnh băng. TaeHyung chỉ mỉm cười đi theo, chốc sau lại ngoắc cậu tới.

"Lại đây, nước lạnh lắm, chúng ta ra ngoài đi dạo."

"Ra ngoài làm gì, cảnh ở đây đẹp quá trời."

Cậu tiếc nuối nhìn một vòng rồi cũng lật đật chạy theo hắn. Xe cộ giữa đường lớn thưa thớt chạy qua, trước cậu nhìn không kĩ, thì ra quán xá ở đây khá đông đúc, vô vàn tiệm ăn khác nhau trên một con đường. Hai người cùng nhau đi dọc con đường lấp đầy tuyết trắng, không một ai nói lời nào. YoonGi chậm chạp đi phía sau, ngước mắt nhìn lên bóng hình người nọ rồi lẳng lặng quan sát. Thân hình hắn thật sự rất cao lớn, bả vai và cơ bắp cường tráng chôn giữa lớp áo sơ mi nhưng vẫn thấy rõ được hình dáng. Cậu híp mắt nhìn, giữa một rừng người qua lại nhưng TaeHyung vẫn như hạc giữa bầy gà vậy, vóc dáng cao lớn cộng thêm khí trầm ổn vô tình thu hút người khác, ngay cả gương mặt cũng thật ưa nhìn. YoonGi len lén xắn tay áo lên, quả nhiên bắp tay chẳng có gì nổi bật ngoài làn da trắng bóc.

"Làm gì vậy?"

Người nọ đã quay đầu nhìn tự lúc nào, cậu bối rối kéo tay áo xuống, có chút xấu hổ. Bầu không khí cũng không đến nỗi tệ, hai người cũng không còn cứng ngắc như lúc nãy. TaeHyung mỉm cười chỉ vào ông già noel xanh xanh đỏ đỏ treo đầy lên tường: "Cậu xem này."

YoonGi cũng nhìn theo, quả nhiên toàn là mấy poster rực rỡ đủ màu sắc về giáng sinh. Đầu cậu như bị ai vỗ cái bốp, hốt hoảng nói:

"Bấy lâu nay tôi không để ý, hình như sắp giáng sinh rồi!"

Tuy nhiên người nọ chỉ thờ ơ gật đầu một cái, đối với mấy cái lễ lượt này hoàn toàn không để tâm, "Thế cậu có làm gì vào ngày đó sao?" Trông hốt hoảng đến thế kia.

"Tôi..."

YoonGi chợt nhớ lại, vì nhà cậu không có điều kiện, cho nên hằng năm đều cùng cha dạo một vòng quanh chợ rồi mua cái bánh nho nhỏ về ăn với nhau. Tuy không tưng bừng như những nhà khác nhưng cậu cảm thấy rất ấm cúng và vui vẻ, chỉ mong cha luôn giữ gìn sức khỏe càng tốt. Đột nhiên ngẫm lại, ông ấy thật sự dành thời gian, mỗi năm đều đặn cùng cậu đón giáng sinh. Sóng mũi cậu cay cay, giờ có mua bánh về cũng không có ai cùng ăn chung với cậu được nữa. Đột nhiên gò má bị hai tay ai ôm lấy, YoonGi ngẩn ngơ nhìn lên, chỉ thấy ánh mắt người nọ ấm áp nhìn mình, cất giọng nói tựa hồ ôn nhu nhất thế gian.

"Đừng khóc."

"..."

"Tôi sẽ đau lòng."

Phút chốc cả mặt đều đỏ bừng bừng, cậu bừng tỉnh rồi giãy ra khỏi hắn, gấp đến lắp bắp: "Ai, ai khóc chứ! Anh thấy tôi chảy giọt nước nào không?"

[ TaeGi ] Đời Này Kiếp Này, Mãi Mãi Một Tình YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ