Tống Đình Thâm ngồi trong thư phòng, máy tính đang mở, trên màn hình tràn đầy các dãy phân tích số liệu, nhưng anh lại xem không vào, di động rung lên mấy lần, anh đều vội vàng cầm lên xem, kết quả chỉ toàn là mấy tin nhắn râu ria không đâu, Nguyễn Hạ đến giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh.
Bây giờ cho dù đầu óc anh có bị ngốc cũng có thể nhận ra một chuyện, Nguyễn Hạ thật sự giận rồi.
Nhưng mà vì sao cô lại giận anh? Hoặc là nói, rốt cuộc thì anh đã nói cái gì hay làm cái gì sai đây?
Tống Đình Thâm mở một trang ghi chú mới, sử dụng trí nhớ siêu phàm của mình để dựng lại toàn bộ cuộc đối thoại hôm qua của anh và Nguyễn Hạ. Ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, Tống Đình Thâm cố gắng viết lại toàn bộ những gì mình có thể nhớ được, sau đó in trang ghi nhớ ấy ra. Anh bắt đầu sử dụng bộ não của người làm ăn để làm rõ vấn đề.
Trước đây anh chưa từng để những việc ngốc nghếch vô vị thế này làm ảnh hưởng đến thời gian của mình.
Tuy trong đầu thì nghĩ như vậy, nhưng Tống Đình Thâm vẫn tập trung toàn bộ tinh thần, phân tích sự việc một cách cẩn thận tỉ mỉ.
Cuối cùng anh xác định được có khả năng Nguyễn Hạ vì câu nói “chẳng lẽ tôi không phải người nhà của em sao?” nên mới tức giận. Bởi vì trước khi anh nói câu này thì hai người họ vẫn đang cười nói vui vẻ trò chuyện với nhau, nhưng sau khi nghe anh nói vậy thì thái độ của Nguyễn Hạ lập tức thay đổi.
Quả nhiên tốc độ trở mặt của phụ nữ còn nhanh hơn cả lật sách, Tống Đình Thâm đã tiếp thu được chân lí này rồi. Dù vậy anh vẫn tin Nguyễn Hạ không phải là một người nắng mưa thất thường, chắc chắn câu nói kia của anh đã có chỗ không ổn, nên cô mới như vậy.
Nhưng lại nói, rốt cuộc thì câu đó của anh đã sai ở chỗ nào chứ?
Trước giờ Tống Đình Thâm chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày anh vì thái độ của Nguyễn Hạ mà vắt hết đầu óc, đứng ngồi không yên.
Không, tâm trạng này đáng lẽ chỉ nên xuất hiện ở mấy cậu thanh niên mười tám hai mươi vừa mới biết yêu thôi chứ? Năm nay anh đã 35 tuổi rồi, anh biết mình không nên đứng đây suy đoán vô ích, nếu anh chỉ đoán bừa không có căn cứ, vậy chỉ cần lệch hướng một chút thôi sẽ vừa lãng phí thời gian vừa tốn tế bào não, chi bằng cứ chủ động tấn công, hỏi thẳng Nguyễn Hạ cho rõ ràng. Nhưng mà tin nhắn anh gửi cho cô trên wechat lại không nhận được câu trả lời, nếu đã vậy thì...
Nếu đã vậy thì, Tống Đình Thâm tắt máy tính, nhanh chóng đứng dậy đi sang phòng bên cạnh, lúc này Vượng Tử đang nằm trên giường, trong tay ôm một quyển truyện tranh.
“Ba ơi, ba làm việc xong rồi ạ?” Hôm nay trông Vượng Tử có vẻ buồn bã, “Con rất nhớ mẹ, không biết bao giờ mẹ mới về nữa.”
Lúc có mẹ ở cạnh, bé cảm thấy rất bình thường, bây giờ mẹ không ở đây, đến truyện tranh Vượng Tử cũng đọc không vào.
Tống Đình Thâm ngồi xuống mép giường, anh xoa xoa gương mặt trắng trẻo mũm mĩm của Vượng Tử, “Con rất nhớ mẹ sao?”

BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn - Edit] XUYÊN THÀNH MẸ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN - Lâm Miêu Miêu
Mizah🌻Tên truyện: Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện 💐Tác giả: Lâm Miêu Miêu 🌺Tình trạng: Hoàn edit 🌸Số chương: 104 + 3 phiên ngoại 🌷Thể loại: Xuyên không, hào môn, nữ phụ, đô thị, cưới trước yêu sau Văn án: Tỉnh dậy sau giấc ngủ, Nguyễn Hạ thấy...