Mùa hạ mưa nhiều, Taehyung yêu cầu cô lập tức qua đó, sau khi Jisoo đồng ý liền về nhà thu dọn đồ đạc, cô phải đem theo vài bộ quần áo. Taehyung không có lái xe đến đón cô, là Jimin tới.
Jisoo ngồi trên xe, Jimin quan sát cô từ kính chiếu hậu, thấy sắc mặt cô không có biểu hiện gì, Jimin ho khan: “Chỉ có chút đồ này sao?”
Jisoo nói: “Chỉ có những thứ này.”
Jimin: “Ông chủ có chút việc, không thể tự mình tới đón cô, tôi đưa cô qua đó.”
“Không sao, cảm ơn anh.”
Trên thực tế, loại chuyện này, đặt lên người nào cũng thấy ngượng ngùng. Một câu “Hãy đến bên tôi” không rõ ràng của Taehyung, ngược lại không bằng có danh phận như kết hôn. Đối với bất cứ ai, cũng sẽ cảm thấy Taehyung đang bao nuôi tình nhân.
Jimin vốn nghĩ sẽ nhìn thấy cô giận dữ xấu hổ, không nghĩ tới sắc mặt cô lại nhu hòa bình tĩnh, sau khi lên xe liền nhắn tin với bạn học.
Xe chạy không bao lâu liền tới căn nhà lúc trước Taehyung mua.
Lần trước tới không nhìn rõ, lần này Jisoo đã thấy rõ ràng. Nơi này không phải là khu biệt thự, chỉ là một căn nhà nhỏ kiểu tây. Taehyung dường như không quá chú ý đến nơi ở.
Jimin lấy chìa khóa và một tấm thẻ từ trong túi ra đưa cho cô, nói: “Tới rồi, vậy cô tự vào đi, ông chủ nói cô tùy ý tìm phòng. Trong thẻ có chút tiền, mật mã là sinh nhật của cô, có chuyện gì cô có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Nói xong hắn liền vô cùng lo lắng lái xe đi, hiển nhiên nhiệm vụ này đối với Jimin mà nói cũng cực kỳ ngượng ngùng.
Jisoo vòng qua hàng rào màu trắng mở cửa, trong nhà tối om, cô bật đèn lên, trước mắt là một mảnh xám trắng, bên trong sạch sẽ trống rỗng, một chút cũng không giống nhà cho người ở.
Cô nhớ tới “Phòng cho khách” mà lần trước mình ở, cô đem hành lý vào.
Jisoo tắm xong, định sắp xếp lại đồ đạc của mình.
Vừa mở tủ quần áo ra, lại phát hiện bên trong là tây trang của đàn ông.
Jisoo đóng cửa tủ lại, cuối cùng cũng rõ đây là phòng ai. Cô ảo não nhớ tới mình đã từng ở căn phòng này một đêm, vội vàng đem hành lý sang phòng bên cạnh.
Cũng may lần này thật sự là phòng cho khách, cô sắp xếp đồ đạc, cảm nhận được nhịp tim kịch liệt của mình.
Cô nhẹ nhàng thở ra, đêm nay bên ngoài giông bão ầm ầm, Jisoo đợi hồi lâu, Taehyung cũng không trở về. Tới sau nửa đêm, cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Có lẽ là áp lực tâm lý lớn, Jisoo mơ thấy chuyên rất lâu trước kia.
Khi đó Kim Myung Soo và Taehyung không có đối nghịch nhau, tình cảm giữa anh em bọn họ đã từng không tồi. Lúc ba bị chẩn đoán mắc bệnh xơ gan, Kim Myung Soo chủ động giúp cô, Taehyung cũng tới, anh lạnh mặt, nhíu chặt mày nhìn cô và Kim Myung Soo.
Kim Myung Soo vốn là ngứa tay, ngón tay luôn thích quấn tóc cô, khi đó cậu ta cũng rất biến thái, hôn lên tóc cô rồi nghiêng đầu cười nhìn Taehyung: “Anh, cô ấy có đẹp không? Bạn gái của em.”
BẠN ĐANG ĐỌC
🍃Vsoo/ Chuyển ver🍃 Nhớ em
عاطفية'Nghe nói rộng lớn là biển cả, thâm trầm là ái tình. Khoan dung ở mặt biển, còn mãnh liệt thì tại tim'