Chương 62: Ràng buộc

104 19 2
                                    

Taehyung ôm cô, cô gái trong lòng ngực nhỏ giọng oán giận: "Taehyung, bên ngoài thật lạnh, tay em đều muốn đông cứng rồi."

Taehyung thả cô xuống, không tiếng động nắm đôi tay cô. Ở trong lòng bàn tay anh, đôi tay nhỏ lạnh như băng.

Cô lại cười khanh khách, bông tuyết tan trên hàng mi dài, biến thành giọt nước trong suốt, cô đơn giản lại dễ hiểu, Taehyung gần như lập tức đã hiểu cảm xúc của cô — còn nói không đau lòng.

Taehyung rũ mắt cười cười: "Ở nhà bác chơi không vui sao, hay là bọn họ không tốt với em? Vì sao lại trở về?"

Jisoo lắc đầu: "Bác cả rất tốt, chỉ là nghĩ đến anh phải một mình nên em đặc biệt muốn trở về."

Đi ra phía sau cửa, gió đêm tựa như không còn lạnh nữa, trong lòng thiêu đốt một ý nghĩ, cô muốn ở bên cạnh anh.

Taehyung nói không nên lời.

Ban đêm Jisoo vội vàng chạy tới nên đã rất buồn ngủ, cô dụi dụi mắt: "Taehyung, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói, em buồn ngủ quá."

Taehyung nhìn cô chăm chú, thấp giọng nói: "Soo, năm mới vui vẻ."

Cô cười: "Ngày mai mới đến tết nha, hiện tại còn chưa qua mười hai giờ, sao anh cũng nói không lựa lời giống em vậy?"

Taehyung cũng cười: "Ừm."

Trước khi Jisoo về đến phòng, Taehyung lại gọi cô: "Soo!"

Cô gái ngoái đầu nhìn lại.

Taehyung nói: "Em còn nguyện vọng gì chưa thực hiện được không?"

Jisoo ngẩn người, ngay sau đó nghiêm túc lắc đầu: "Không có, lòng em rất nhỏ, ba có thể khỏe mạnh chính là nguyện vọng duy nhất của em."

Ánh mắt anh như màn đêm, phản chiếu lại bộ dáng của cô, Jisoo thấy anh chỉ nhìn mình chăm chú, vì thế lại đi về phòng.

Taehyung đột nhiên đuổi theo, anh thở dốc, giữ mặt cô lại.

Jisoo hoang mang: "Taehyung, anh sao vậy?"

Người đàn ông không nói một lời, lại chợt giơ tay tắt đèn.

Đêm đông không có ánh trăng, bên ngoài căn nhà kiểu Tây một màu tối đen, đêm tối như vậy, không ai nhìn thấy ai.

Giọng nói anh nghẹn lại: "Tôi chỉ muốn nhìn em một chút."

Jisoo mềm giọng nói: "Nhưng mà tắt đèn sẽ không nhìn thấy."

"Vậy cho tôi ôm một cái, tôi có chút nhớ em."

Giọng nói của người đàn ông vừa thấp vừa trầm, Jisoo cực kỳ nghi hoặc, cô giơ tay muốn bật đèn ở bên cạnh lên.

Taehyung nắm tay Jisoo, chợt ôm lấy cô.

Cái ôm này cực kỳ dài, như là muốn như vậy trải qua cả đời.

Anh đặt cằm lên vai cô, Jisoo không nhìn thấy hốc mắt anh sớm đã đỏ hồng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp hỗn loạn.

Và vào đêm mùa đông này, trên vai cô bỗng có chút cảm giác ẩm ướt.

Là tuyết mới tan sao?

...

Trước bình minh, Taehyung đi ra khỏi nhà.

Tuyết đã ngừng, cả thế giới đều phủ một màu trắng, mùa đông năm nay thật lạnh. Anh mất khống chế cũng chỉ trong một nháy mắt ấy, ngay sau đó đã dỗ cô đi ngủ.

Cách một bức tường, trong căn phòng ấm áp, người mà anh yêu nhất đang ngủ. Mà bên ngoài bức tường trong cơn gió tuyết, anh lựa chọn rời xa cô.

Biểu cảm của anh lại lần nữa trở nên lạnh nhạt, có vẻ bén nhọn lại khinh mạn.

Một hàng xe ngừng ở cách đó một dặm, an tĩnh mà chờ anh.

Anh đi qua, đám người liền hơi khom lưng.

Taehyung ngồi trên xe, thần sắc của Jimin cũng trở nên ngưng trọng mà nghiêm túc. Taehyung nói: "Lái xe."

Trở về đảo Hoành Hà, đầu tiên phải đi máy bay, sau đó chuyển sang đường thuỷ.

Jimin vẫn chưa nói, Taehyung muộn vài tiếng đồng hồ.

Nhưng mà hiện tại Taehyung thoạt nhìn lạnh lùng lại vô cảm, tựa như không có bất cứ cảm xúc yếu đuối nào có thể ảnh hưởng đến anh.

Nhưng mà trước khi xe khởi động, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Ở bên kia hoa viên, một cô gái mặc đồ ngủ mùa đông đi dép bông bước ra.

Jimin cầm lòng không đậu, nuốt nước miếng: "Ông chủ."

Taehyung quay đầu liền thấy cô qua cửa sổ xe.

Đêm mùa đông, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt, đôi mắt cô gái dần dần ngập trong hơi nước, nhìn về hướng bọn họ —

Một hàng xe chỉnh tề, người đàn ông ngồi đến đoan đoan chính chính, đôi đồng tử của anh chứa màu xám khói, bên trong nhạt như không có bất cứ thứ gì.

Jisoo nghĩ, cô bước qua mùa đông tuyết đọng thật dày, đi đến bên cạnh anh, khi đó cô hy vọng đời này anh có thể không cô độc, vui vẻ một chút.

Nhưng anh lại không muốn cô.

Thậm chí không có giải thích, cũng không có ly biệt.

Lần đầu tiên, thứ đầu tiên cô nghĩ đến không phải là sau khi Taehyung rời đi sẽ phải trốn Kim Myung Soo như thế nào, mà là tim của Taehyung làm từ đá sao?

Cục đá cũng sẽ bị mài mòn mà.

Taehyung quay đầu, bình tĩnh hạ mệnh lệnh: "Lái xe."

Tài xế được lệnh, dẫm bộ ly hợp.

Xe bắt đầu chậm rãi khởi động.

Cô gái chạy đến hướng anh: "Taehyung!"

Thanh âm của cô không đủ lớn, thậm chí bởi vì vướng dép bông, cô chạy cũng không nhanh, bóng người nho nhỏ, nhỏ bé như sâu bướm.

Cô nhìn anh đi xa, cuối cùng vẫn bật khóc.

Jimin dùng hết ý chí, không dám liếc mắt nhìn Jisoo một cái.

Taehyung ngồi đến đoan chính, như là không cảm nhận được tất cả những điều này, thần sắc của anh cực kỳ bình tĩnh. Tựa như đây không phải là ly biệt, cũng không phải là rời đi không từ giã, mà là một trận gió lướt ngang, một giọt mưa lạnh băng, không thể ngăn cản bụi bậm trong bước chân anh.

Trong xe rất an tĩnh, an tĩnh đến không nghe thấy tiếng gió ngoài cửa sổ xe.

Bọn họ dần dần không nhìn thấy cô gái mềm mại lại đáng yêu kia nữa.

Lúc này Jimin nghe thấy ông chủ của mình nhàn nhạt hỏi: "Có phải tuyết sắp tan không? Năm mới tới rồi."

Một cái vấn đề ngoài lề như vậy, ở trong một đêm như vậy, làm người ta không nắm bắt được.

Jimin nghiêng đầu nhìn Taehyung, cẩn thận suy nghĩ chọn từ. Nhưng vì nhất thời kinh hãi, một chữ cũng nói không nên lời.

Taehyung ngẩn người, ngón cái xoa xoa máu chảy ra từ khóe miệng.

Có lẽ đến chính anh cũng không biết mình đang nói cái gì.

...

Jisoo đứng hồi lâu, gió to làm khô nước mắt, đôi mắt khô khốc lại khó chịu.

Cô biết anh sẽ không quay đầu lại.

Đời này, Taehyung chưa từng quay đầu lại. Anh khổ anh mệt, bị người ta nhạo báng làm nhục, nhưng anh chưa từng khóc, cũng chưa bao giờ quay đầu lại.

Sự ràng buộc kỳ lạ này đã kết thúc với sự ra đi của năm cũ.

Cuộc sống của cô còn phải tiếp tục, Jisoo ngồi xổm bên đèn đường đã khóc xong, cô đứng lên trở về nhà.

Cô cuộn tròn nằm trên giường, dùng chăn quấn chặt chính mình.

Jisoo nghĩ, ngày mai cô sẽ rời đi!

Sau đó ngày mai sẽ quên đi Taehyung. Cô không phải là Jiwon, bị Seung Ho từ bỏ lại như không biết đau mà còn muốn tiến lên.

Hơn nữa cô biết rõ, cô không tìm thấy Taehyung.

Cô ngây ngốc ngủ một đêm, tỉnh lại thì đôi mắt sưng đỏ, Jisoo sờ sờ gối đầu ướt đẫm mới biết được trong mộng thì ra cũng khóc.

Trên đời này không ai yêu cô, ngoại trừ ba cô.

Cô kiên cường thay quần áo, thu dọn đồ đạc của mình, thẻ mà Taehyung cho cô, quần áo vật phẩm trang sức mà anh mua, cô đều không lấy.

Sau khi khoá cửa, Jisoo ném chìa khóa từ cửa sổ vào.

Anh không cần cô, cũng không cần căn nhà này. Cho nên nơi này cũng không phải nhà cô.

Jisoo biết trạng thái của mình không tốt, cô hít sâu một hơi, quyết định về đại viện trước. Dù là Kim Hae In hay Jiwoo, thấy mắt cô sưng đỏ nhất định sẽ lo lắng.

Hôm nay cô phải tốt lên.

Sau đó có chuyện càng quan trọng hơn, ba còn phải chữa bệnh.

Hôm nay là giao thừa, trong đại viện lại an an tĩnh tĩnh. Mấy cây du chất đầy tuyết đọng, nhìn không ra bộ dáng ban đầu.

Cô mới bừng tỉnh nhớ lại, nơi này đã không còn dáng vẻ náo nhiệt khi còn nhỏ, nó đã bị Taehyung thu mua, người ở lại ít ỏi không được mấy mống.

Jisoo nấu một chén mì, làm ấm tay rồi nhẹ nhàng áp vào mặt, cảm nhận sự thoải mái ấm áp.

Jisoo cười.

Ai cũng sẽ lớn lên, không phải sao? Giống như những việc này, một người không yêu cô, cũng không phải vấn đề quá lớn.

Ngoài cửa sổ máy ảnh chợt lóe, ở trong màn tuyết trắng rất khó phát hiện.

Taehyung nhìn ảnh chụp trên di động, ngón tay đặt bên môi, kiềm chế không biểu lộ quá nhiều.

Ngay sau đó, bọn họ đã đến đảo Hoành Hà.

Người gửi tin nói: Cô ấy không lạnh, cũng không bị đói, đã về nhà.

Vậy là tốt rồi, điều này rất tốt. Anh thấy may vì cô không có tình cảm cực đoan với mình, Taehyung bình tĩnh tắt di động, vĩnh viễn xoá đi dãy số này.

Soo, về nhà là tốt rồi.

...

Tết âm lịch, trạng thái của Jisoo đã tốt lên.

Cô định đến bệnh viện để chăm sóc Kim Hae In.

Lần này Kim Hae In cao hứng vẫy vẫy tay với cô: "Soo tới rồi."

Jisoo gật đầu, thấy ba đang cố hết sức muốn xuống giường, cô nhanh chóng đi qua đỡ ông.

Cô thấy thân thể ông suy yếu như vậy, trong mắt lộ ra một tia kinh sợ.

Kim Hae In lại cười rất thoải mái: "Ba hết bệnh rồi, chỉ là sau khi phẫu thuật còn chưa thể đi lại thôi, nhưng ba cảm giác mình đã khá hơn nhiều rồi. Soo, chờ thân thể khôi phục, ba cảm thấy còn có thể nuôi con thêm mấy năm."

Jisoo ngơ ngẩn: "Ba hết bệnh rồi?"

Kim Hae In vui tươi hớn hở nói: "Đúng vậy, khoảng thời gian trước kiểm tra không có vấn đề, phẫu thuật rất thành công. Làm con sợ rồi sao? Ba sợ con lo lắng, Kim tiên sinh cũng kiến nghị hoàn toàn xác nhận đã khoẻ mới nói với con."

"Ba làm phẫu thuật khi nào?"

"Tháng mười hai."

Jisoo khẽ mím môi, trong lòng rốt cuộc vẫn là vui sướng chiếm đa số, trong mắt cũng nổi lên ý cười.

Kim Hae In vỗ vỗ bả vai cô: "Ba biết con đã bán căn nhà để xin Kim tiên sinh hỗ trợ, cậu ấy quả thật cũng rất tận tâm tận lực, chỉ đáng tiếc cho căn nhà mà mẹ con để lại. Nhưng không sao, chúng ta đều nỗ lực một chút, sau này cũng có thể ở nhà mới."

Trong lòng Jisoo khiếp sợ, căn nhà của cô, chủ hộ vẫn không có thay đổi.

Nhưng mà Kim Hae In lại nghĩ cô bán nhà và đưa tất cả tiền tiết kiệm cho Taehyung, anh mới nguyện ý giúp cô chuyện này.

Cô nhìn ba vui mừng lại cảm thán, đột nhiên hiểu rõ, Taehyung đã lau sạch tất cả dấu vết ở bên cô.

Anh trả lại cho cô một thế giới thuần trắng, đẩy cô trở lại cuộc sống vốn có ban đầu.

Cô vẫn có thể trải qua một cuộc sống đơn giản lại vô ưu vô lo.

Đến mùng hai, cô nhận được cuộc gọi từ trường học.

Khi đó Jisoo đang rửa táo cho Kim Hae In, ông nói: "Soo! Con có điện thoại."

Jisoo lau khô tay, ấn nghe máy.

Đầu kia điện thoại vang lên giọng nữ ôn nhã: "Bạn học Jisoo, đơn xin du học của bạn đã được thông qua, có thể đến đại học ở Mỹ tiến hành học tập, tất cả chi phí chung trong lúc du học đều sẽ được nhà trường chi trả, mỗi tháng còn trợ cấp hai ngàn đôla, xét đến tình huống của gia đình bạn, chúng tôi đã nộp đơn xin chỗ ở miễn phí cho bạn, bạn có thể cùng cha đi qua đó."

Kim Hae In nháy mắt liền kinh ngạc, sau khi cúp máy, ông vui mừng mà không xác định hỏi: "Soo, đây là thật sao?"

Hốc mắt Jisoo nóng lên.

Không phải sự thật.

Cô chưa từng xin du học, đại học R chỉ là một trường hạng hai, hiếm khi có xuất đi du học, còn có tiền trợ cấp hơn một vạn nhân dân tệ mỗi tháng, sẽ không có trường học nào lại ngốc đến vậy.

Lý do duy nhất mà cô có thể nghĩ đến, là cô đã từng cầm tay anh, mềm giọng thỉnh cầu.

"Tương lai dù xảy ra chuyện gì, cũng đừng ném em cho Kim Myung Soo được không?"

Đêm đó ánh trăng động lòng người, người đàn ông nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, trầm mặc một lát mới nói: "Tôi sẽ tận lực."

Khi đó cô cực kỳ mất mát, nhưng đầu xuân năm 2006, lần đầu tiên cô hiểu rõ, thì ra anh sớm đã cho cô tất cả.

🍃Vsoo/ Chuyển ver🍃 Nhớ emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ