Ngày hôm sau tới biệt thự, Jisoo vẫn sinh bệnh. Mới đầu là lo lắng quá nhiều, ngay sau đó lại cùng Taehyung ở bên ngoài bị gió lạnh thổi lúc hơn nửa đêm. Căn nhà ở hẻm Lý Tử thì bị gió lùa, nửa đêm lạnh đến không chịu được.
Đang mơ mơ màng màng thì có một cái khăn lạnh đặt trên trán cô.
Khuôn mặt nhỏ bị sốt đến đỏ bừng, cô mở mắt, còn chưa tỉnh táo đã cười với anh một cái.
Tay người đàn ông hơi dừng lại, nhẹ nhàng sờ má cô.
"Taehyung, em bị bệnh sao?"
"Ừm." Anh thấp giọng nói, "Phát sốt rồi. Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện."
Cánh tay nhỏ vươn ra từ trong chăn: "Đừng đến bệnh viện, em uống thuốc là sẽ hạ sốt thôi." Đến bệnh viện không an toàn.
Trên người Taehyung có thương tích, đám người xấu kia khẳng định cũng biết, chắc chắn sẽ giám sát ở bệnh viện, cô lắc đầu: "Anh đồng ý với em, không đến bệnh viện."
Taehyung trầm mặc một chút: "Được."
Anh lấy thuốc hạ sốt rồi cho Jisoo uống. Trên trán đặt một chiếc khăn lạnh, nhưng cô cảm thấy có chút thoải mái.
Taehyung nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, đôi mắt tối sầm xuống.
Jisoo run run hàng mi, nhấn mạnh: "Em không thấy khó chịu chút nào, rất nhanh sẽ ổn thôi." Anh đừng bỏ em lại nữa.Nhìn bộ dáng quật cường của cô gái, Taehyung lại trầm mặc: "Được."
Phát sốt không có tinh thần, lại đặc biệt buồn ngủ, bàn tay nhỏ trắng nõn vốn giữ chặt vạt áo anh, đã chậm rãi chui vào lòng bàn tay anh: "Anh nắm tay em được không, Taehyung."
Taehyung nắm chặt bàn tay nhỏ nóng hổi trong tay.
Cô rõ ràng rất mệt, nhưng vẫn không quên lẩm bẩm: "Anh không được lặng lẽ rời đi, anh mà đi nữa em sẽ không tha thứ cho anh."
Taehyung nhìn cô chung quy vẫn không thắng nổi cơn buồn ngủ, khép đôi mắt lại ngủ thiếp đi.
Bên ngoài gió thổi mạnh, mưa xuân đã rơi vài ngày.
Anh hiếm khi được một đêm an tĩnh mà nhìn cô như vậy, cô cực kỳ không muốn rời xa anh, thật ra khi còn nhỏ cô không thích anh.
Anh nhớ rõ có một lần Jisoo nhờ anh cùng đi phát đơn tuyên truyền, khi đó anh vẫn là thiếu niên, trong lòng cực kỳ cao hứng, cô không có định ra thời gian, anh liền chờ từ rất sớm, khi đó mặt trời thậm chí còn chưa ló dạng.
Nhưng cuối cùng anh mới phát hiện, cô là bởi vì không thích Kim Myung Soo, vốn không hề có cảm xúc liên quan đến anh.
Trong lòng như có một lỗ hỏng, gió xuyên qua ngực, kêu gào lạnh lẽo.
Năm ấy anh vừa cao vừa gầy, khí chất lạnh lùng lại tối tăm, thực sự không khiến người khác để ý đến.
Trước kia, thật ra cô không hề thích anh. Đối với một số chuyện, anh có sự nhạy bén mà Jisoo không biết đến, ví dụ như mục đích ban đầu của cô.
Mãi đến sau này, anh nhận lời giúp Kim Hae In chữa bệnh, Jisoo mới bị ép buộc ở cùng anh.
Trước mắt, khuôn mặt đang ngủ của cô trông cực kỳ ngoan ngoãn, Taehyung lại biết trong lòng mình, vẫn luôn có một điểm mấu chốt không thể vượt qua được.
Cô là thích anh, hay là quá chán ghét Kim Myung Soo?
Thời niên thiếu anh nghèo túng, nhìn thấy đoạn quá khứ của anh, ngay cả Kwon Soo Young cũng xem thường, sau này Taehyung cũng chưa từng cho cô bất cứ thứ gì lãng mạn.
Những thứ chôn sâu trong lòng, trở thành điều mà chính anh cũng không dám nghĩ đến.
Taehyung nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, lại cảm thấy cái gì cũng không quan trọng.
Anh muốn nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của cô, giống như lúc ấy anh đi theo sau Kwon Soo Young, trên sân thể dục một đám con gái nói cười vui vẻ, cô đứng giữa đám người, trong mắt mang theo ánh sáng của toàn bộ thế giới.
Năm ấy anh hai bàn tay trắng đứng ở xa xa nhìn, không phải hâm mộ, cũng không phải ghen ghét, mà là một loại tình cảm mà đến chính anh cũng không biết, tựa như nguyện ý vì giữ được nụ cười này, mà có thể trả giá bất cứ thứ gì.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi lách tách đánh lên lá cây.
Trong bóng tối, có người gõ cửa.
Taehyung vẻ mặt bình tĩnh, buông tay Jisoo rồi đắp chăn đàng hoàng cho cô.
Cô ngủ rất sâu nên không bị tỉnh dậy, Taehyung mở cửa, nhìn Kim Myung Soo bị nước mưa xối ướt quần áo đứng ở bên ngoài.
Kim Myung Soo nhìn anh, như là bất ngờ, lại không giống bất ngờ, cậu ta cười nhạt, nụ cười lộ ra vài phần ngoan ngoãn: "Anh trai, anh còn sống."
Taehyung giật giật khóe miệng, lạnh lùng nhìn cậu ta: "Không chết được."
Kim Myung Soo: "Tôi biết mạng anh cứng, nhưng chịu được rét lạnh với đói khát thì thôi đi, còn có thể chịu được cả đạn của Tam gia, thật là khiến người ta bất ngờ."
Cậu ta vừa nói, vừa vỗ những hạt mưa trên người, phía sau dẫn theo một đám người, cậu ta nâng tay lên: "Đừng có tiến vào, tôi ôn chuyện với anh trai."
Taehyung ngồi xuống sô pha, anh hơi dựa phía sau, đôi mắt có vẻ bình tĩnh lại lạnh lùng.
Kim Myung Soo nghiến răng, ngồi xuống góc bên kia.
Kim Myung Soo nhìn xung quanh căn nhà một vòng, cười như không cười mở miệng: "Bảo bối của tôi đâu?"
Taehyung cũng cười: "Myung Soo, an tĩnh một chút."
Kim Myung Soo nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, sau đó thong thả ung dung nói: "Anh có biết tại sao lại bị bại lộ không? Với cái sức sống ngoan cường của anh, nếu ẩn núp ở thành phố R, đừng nói Tam gia ở xa kia, đến tôi dù biết anh ở đây, cũng không tìm được người."
"Nhưng anh sợ cô ấy lạnh, sợ cô ấy ăn không ngon, còn sợ cái bộ dáng nũng nịu của cô ấy sinh bệnh, vì thế mà đem bán ngọc trai có chất lượng tương đối tốt kia."
"Anh trai à," Kim Myung Soo cong cong khóe miệng, tiếp tục nói, "Anh thay đổi thật nhiều, nhưng một chút kiên nhẫn cũng không có."
Lúc nhỏ, sống cuộc sống lưu lạc, Taehyung vẫn luôn giữ vững một tôn chỉ, chỉ cần tồn tại, cái khác đều không quan trọng.
Nhưng điều buồn cười là, hiện tại anh đang chạy trốn, người ta muốn đi theo anh, anh còn thật sự dẫn theo.
Jimin nói không có sai, ngọc trai ở đảo Hoành Hà vốn là không thể động vào, đó là nơi sản xuất ngọc trai tốt nhất, chúng có đặc điểm riêng, Taehyung lại bán ra ngoài với giá thấp, chỉ mới mấy ngày, Kim Myung Soo đã tìm tới chỗ anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
🍃Vsoo/ Chuyển ver🍃 Nhớ em
Любовные романы'Nghe nói rộng lớn là biển cả, thâm trầm là ái tình. Khoan dung ở mặt biển, còn mãnh liệt thì tại tim'