Thái Hanh cùng Tư Hạ lên gian phòng tầng hai, cô bé hớn hở khoe chiếc piano đứng mà bố mua tặng. Nó không to như cây piano nằm ở nhà anh nhưng đối với trẻ con mới tập chơi đàn thì chiếc đàn này là quá đủ.
"Em biết chơi vài bài cơ bản rồi, anh có muốn nghe không?"
"Ừ."
Anh kéo ghế lại ngồi bên cạnh, bàn tay nhỏ nhắn của Tư Hạ bắt đầu dạo một lượt trên các phím đàn, giai điệu vui tươi của bài Twinkle Twinkle Little Star bắt đầu vang lên. Cô bé vừa chăm chú vào từng nốt nhạc để không bị sai vừa nở nụ cười tươi thích thú, có vẻ Tư Hạ học đàn là vì bản thân mong muốn chứ không phải vì bố hay mẹ ép buộc cả. Chơi xong bài nhạc ngắn, cô bé lại hí hửng khoe với anh về giáo viên dạy đàn của mình.
"Thầy của em chơi đàn giỏi lắm đó anh, thầy cũng rất đẹp nữa, hôm trước thầy chơi bản này cho em xem nhưng mà là ở một đẳng cấp hoàn toàn khác luôn. Em ước gì sau này mình có thể chơi giỏi như thầy, sau đó được biểu diễn ở Trung tâm nghệ thuật."
Thái Hanh vuốt mái tóc tơ mềm mượt của Tư Hạ, trong mắt anh cũng ánh lên một ý cười khi nhìn thấy đứa em gái bé bỏng của mình vui mừng như vậy. Cô bé lại tiếp tục dẫn anh đi xuống khu vườn trước nhà xem vài khóm hoa, rồi lại cùng anh đi xem hồ cá của bố.
"Nước lạnh lắm anh đừng có chạm vào nhé."
Cô bé cười khúc khích, hai tay chắp sau lưng ra dáng như một người lớn đang trông trẻ.
"Vâng thưa cô giáo." Thái Hanh cũng đáp lại ý đùa của em, hai người rất hòa hợp chẳng giống mối quan hệ anh em cùng cha khác mẹ đánh nhau sứt đầu mẻ trán như trên các bộ phim truyền hình hay chiếu.
Hơn nửa giờ đồng sau ông Kim trở về nhà, có hơi bất ngờ khi thấy Thái Hanh tới. Trong bữa ăn trưa hôm nay chỉ có ba người, mẹ của Tư Hạ làm trong ngành thời trang, nhiều khi công việc bận rộn không thể về kịp để ăn trưa với gia đình.
"Công việc dạo này thế nào?" Ông cất lời phá vỡ bầu không khí im lặng chỉ có tiếng lách cách của bát đũa va chạm vào nhau.
"Tốt ạ, vừa ký hợp đồng cho bên SCB Bank vay vốn một trăm triệu đô."
"Cố gắng một chút, với số cổ phần ta có, trong một vài năm nữa lên tới vị trí Phó Chủ Tịch Ngân hàng cũng không quá khó khăn."
Anh im lặng một lúc rồi mới trả lời.
"Vẫn còn sớm mà bố."
"Sớm một ngày thì tốt một ngày, rồi còn phải kết hôn chứ, chẳng lẽ con định ở một mình mãi như thế này à."
"Vâng, con biết rồi."
Phần thức ăn này không thể nuốt trôi sau khi nghe thấy từ kết hôn kia nhưng anh vẫn cố ngồi lại bàn ăn tới khi bố ăn xong mới rời khỏi.
"Anh này, có phải anh không thích kết hôn không?" Tư Hạ hỏi anh sau khi hai người dùng bữa xong, cô nhóc tự mình rửa hoa quả rồi gọt ra đĩa tráng miệng.
"Sao em lại hỏi thế?"
"Em biết hết đó, nhưng mà em nghĩ anh còn trẻ mà, không cần vội như vậy."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Vkook/Taekook] Một Đời Thương Nhớ
Фанфик"Chúng ta không thể bên nhau kiếp này thì ta sẽ bên nhau kiếp khác. Anh sẽ mãi đợi em, đợi ngày em tìm ra anh, đợi ngày ta tìm thấy nhau một lần nữa, đợi ngày mà ta yêu nhau ở một chốn bình yên hơn nơi này." Một thời thanh xuân vội vã qua... cảm ơn...