Một trận gió rét làm thay đổi cả đường phố, người ra đường bây giờ đã choàng thêm một lớp áo dày cùng những chiếc khăn đầy đủ màu sắc thật đẹp mắt, bầu trời cũng được phủ thêm một tầng mây dày đặc mịt mù. Chính Quốc ngồi xuống trước chiếc vali có vài bộ quần áo của mình thầm nghĩ giờ này ở nhà chắc hẳn gió lạnh cũng tràn tới rồi, thật tiếc rẻ một tủ đồ mùa đông ở nhà. Chẳng biết bố đã lấy được nhà hay chưa, cậu muốn một số thứ đồ ở đó, bây giờ mua lại cũng chẳng thể nào mua được loại đồ chất lượng như thế.
Chính Quốc mặc vào một chiếc áo sơ mi, chùm sweater ra bên ngoài và cuối cùng là khoác áo đồng phục trường, hơi lạnh môt chút vì cậu không có chiếc khăn quàng nào cả. Khập khiễng xuống tới dưới nhà liền thấy Thái Hanh vèo vèo xe đạp đến ngay trước mặt cậu. Hai người lại đi tới xe bán bánh bao nhỏ của bà cụ lưng còng. Lúc dừng xuống xe, Thái Hanh cởi chiếc khăn trên cổ mình quàng cho Chính Quốc mà chẳng nói lời nào, hôm nay Thái Hanh chỉ mua một phần bánh bao cho Chính Quốc vì buổi sáng sớm nay mẹ cậu đã nấu cháo thịt bằm để cậu ăn cho ấm người.
"Cậu không ăn sao?" Chính Quốc hỏi
"Tôi ăn ở nhà rồi."
"Vậy sao cậu không nói, biết thế tôi đã mua bánh mì ở cửa hàng đối diện để đỡ mất thời gian của cậu rồi." Chính Quốc căn một miếng bánh nóng hổi suýt xoa
"Tại vì cậu thích ăn cái này còn gì."
Chóp mũi Chính Quốc ửng hồng vì lạnh, bàn tay cũng đo đỏ tê cóng cả lại, chỉ có đôi mắt vẫn là long lanh xinh đẹp nhìn Thái Hanh.
"Không biết trời lạnh hay sao mà ăn mặc như thế này hả?"
"Có, nhưng tôi không mang quần áo mùa đông tới nên đành chịu thôi, chờ mấy hôm nữa thi xong đi mua vậy."
Chiếc khăn quàng cổ lưu giữ mùi hương của Thái Hanh trên đó khiến cậu cứ len lén cúi đầu hít hà hương thơm nhè nhẹ. Chính Quốc mỉm cười ngây ngốc một mình.
-
Tại nhà của Thạc Trân, sớm nay đi làm anh đã cảm nhận được từng cơn gió rét rít qua cửa sổ hiu quạnh ở tầng cao của tòa chung cư, bất giác anh lại nghĩ tới cậu bé Chính Quốc
Chẳng biết điều kiện sống của cậu ở đó như thế nào, Thạc Trân bèn hẹn gặp bố của Chính Quốc để bàn bạc. Mới một thời gian không gặp tóc ông Điền đã bạc đi rất nhiều, chắc hẳn ông đã suy nghĩ vất vả lắm nên mới trở thành bộ dạng tiều tụy như thế này.
"Chú, hiện tai căn nhà đã dỡ lệnh niêm phong chưa vậy?"
Ông vuốt mặt thở dài, suốt những ngày tháng nay bán sống bán chết làm việc cũng chỉ muốn giữ được căn nhà cho Chính Quốc để sau này có nơi để quay về.
"Vẫn chưa được, nhưng mà chú đang cố gắng, một thời gian ngắn nữa là có thể."
"Hiện tại thời tiết bắt đầu trở lạnh rồi, chú, chú có thể cho cháu địa chỉ của em ấy không, cháu muốn gửi chút đồ."
Ông ngước nhìn Thạc Trân, vẻ mặt có phần hơi ngạc nhiên. "Không cần đâu, để chú gửi cho nó là được."
Đối với anh, Chính Quốc tự bao giờ đã thân thiết như người em ruột thịt, vì anh là con một nên cuộc sống cũng có phần nhàm chán và buồn tẻ, cả ngày chỉ biết học hành sau đó thành công trở thành một vị giáo sư bác sĩ xuất chúng tài năng. Từ ngày biết đến Chính Quốc anh đã rất vui vẻ, cậu là một nhóc con xin xắn thông minh, hơn nữa hai người đều có một điểm chung đó là có hứng thú với nam nhân hơn là nữ. Từ đó mối quan hệ đặc biệt tốt, hơn cả những gì mà phụ hyunh nhìn thấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Vkook/Taekook] Một Đời Thương Nhớ
Fanfic"Chúng ta không thể bên nhau kiếp này thì ta sẽ bên nhau kiếp khác. Anh sẽ mãi đợi em, đợi ngày em tìm ra anh, đợi ngày ta tìm thấy nhau một lần nữa, đợi ngày mà ta yêu nhau ở một chốn bình yên hơn nơi này." Một thời thanh xuân vội vã qua... cảm ơn...