Khi các nghi thức của lễ cưới đều đã xong xuôi, ảnh lưu niệm cùng gia đình và bạn bè thân thiết cũng đã chụp, chỉ còn mấy người đồng nghiệp ở Trung tâm nghệ thuật đang cùng Chính Quốc chụp thêm một vài tấm. Chờ cho Chính Quốc chụp xong, Trí Mẫn cùng một vài người khác đứng xếp thành một hàng phía dưới sân khấu hướng mắt về Chính Quốc vẫn còn đang đứng bên trên.
"Làm cái gì thế?" Chính Quốc ngơ ngác hỏi
Nghe cậu nói câu này xong, Trí Mẫn còn ngạc nhiên hơn cả cậu, đôi mắt một mí chớp chớp vài cái rồi trả lời.
"Cậu thật sự không biết đấy à, bọn tôi đang chờ cậu tung hoa cưới chứ còn gì nữa, nào nhanh lên, tôi hồi hộp lắm rồi đây."
Chính Quốc tay cầm bó hoa, cậu đưa ra trước mặt mình, trên mặt vẫn còn có chút ngây ngốc.
"Cái này á?"
Một đám người gật gật đầu.
Nói rồi cậu cầm bó hoa ôm vào lòng
"Cái này Thái Hanh tự tay làm tặng tôi, không cho các cậu được, tôi để mang về nhà trưng."
Trí Mẫn xị mặt dậm chân đi về phía bàn tiệc không nói thêm lời nào. Đám đông chờ đón bó hoa buồn bã bất đắc dĩ giải tán.
Chính Quốc cất bó hoa cẩn thận ở trong phòng chờ rồi mới đi tới phía Thái Hanh đang nói chuyện với mấy người bạn của anh. Có vẻ như anh đã uống kha khá rượu, vậy nên lúc này ở cả mặt và tai của anh đều hơi ửng đỏ. Cậu nói thầm vào tai anh.
"Anh uống nhiều rồi đó, anh đã ăn gì chưa?"
"Anh biết rồi." Thái Hanh quay đầu sang trả lời cậu, hơi thở của anh lúc này cũng phả ra mùi rượu nồng nặc.
Gật đầu chào mọi người rồi anh cùng Chính Quốc đi sang phía bàn tiệc có đầy đủ cả Thạc Trân, Hạo Tích, Doãn Kỳ đang ngồi ở đó.
Cậu múc cho anh một bát súp còn ấm bảo anh ăn, thế nhưng thìa súp đầu tiên múc lên, anh thổi cho nguội bớt rồi bón cho cậu trước tiên.
"Em bảo anh ăn mà." Cậu nói nhỏ
"Em ăn trước đi rồi anh ăn."
Chính Quốc đảo mắt nhìn mọi người trong bàn tiệc một lượt, mọi người cư xử một cách vô cùng tự nhiên cứ như hai người đang vô hình, hoặc có thể là do những cảnh tượng như thế này đã quá quen thuộc nên không còn phản ứng gì nhiều.
"Anh xin lỗi, anh không để ý, quá giờ ăn trưa của em mất rồi."
"Đừng lo." Thạc Trân đang nghe Nam Tuấn nói chuyện với Hạo Tích về chủ đề triển lãm sắp tới, vẫn dành một tai để nghe xem cậu em bé bỏng đang nói cái gì để có thể kịp thời chen chân. "Khi nãy anh đã nhắc Chính Quốc ăn chút súp và uống thuốc rồi."
Cậu cũng gật gật đầu mang ý minh họa cho lời anh Thạc Trân vừa nói.
Mãi đến gần chiều tối tiệc cưới mới kết thúc, trợ lý của anh lái xe đưa hai người trở về nhà. Đi đến phòng ngủ, Thái Hanh chỉ kịp cởi áo khoác cùng với vest ra để trên ghế rồi lăn đùng lên đường ngủ say không biết trời đất trăng sao gì nữa. Chính Quốc cũng thấm mệt, cậu vào nhà vệ sinh tắm rửa, ngâm mình trong bồn nước nóng cho thoải mái sau một ngày dài. Sau đó xuống bếp nấu một chút cháo loãng, xong xuôi mới lên phòng ngồi dựa vào thành giường bên cạnh anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Vkook/Taekook] Một Đời Thương Nhớ
Fanfic"Chúng ta không thể bên nhau kiếp này thì ta sẽ bên nhau kiếp khác. Anh sẽ mãi đợi em, đợi ngày em tìm ra anh, đợi ngày ta tìm thấy nhau một lần nữa, đợi ngày mà ta yêu nhau ở một chốn bình yên hơn nơi này." Một thời thanh xuân vội vã qua... cảm ơn...