Tính ra Chính Quốc chuyển tới đây cũng đã được một học kỳ, thời gian thấm thoát đã sắp hết một năm, hiện tại có một chuyện khiến cậu phiền lòng suy nghĩ tới nỗi ở trên bục giảng giáo viên ngữ văn gọi cậu cũng không nghe thấy. Mãi khi cả lớp quay lại nhìn, Thái Hanh dùng chân đá vào chân ghế của cậu thì mới giật mình quay xuống.
"Bị cái gì vậy, cô gọi kìa." Thái Hanh khẽ nói
Chính Quốc đứng bật dậy, mặt căng thẳng có chút hối lỗi cúi đầu.
"Lát nữa ra chơi tới phòng giáo viên gặp tôi."
Chính Quốc gật đầu nói xin lỗi, cậu ngồi xuống mở sách giáo khoa ra, chưa lật được tới trang sách có bài học hôm nay thì chuông đã reo hết tiết. Cậu ôm đầu thở dài cất sách vở vào cặp chuẩn bị mang sách vở môn toán ra tới giờ của lão Lý. Mải ngẩn ngơ cả buổi chẳng được con chữ gì lại bị lão Lý gọi tới phòng giáo viên.
Có người cười, có người khinh bỉ nhạo báng, có người thì nói rằng đáng đời. Chỉ có Thái Hanh với Trí Mẫn hỏi han lo lắng
"Hôm nay bị sao vậy cả ngày cứ ngơ ngơ như người trên trời rơi xuống." Trí Mẫn tung cho Chính Quốc một chai nước trà xanh.
"Có chuyện gì sao? Nếu cậu có chuyện gì mà bọn tớ giúp được thì cứ nói." Quả nhiên vẫn là Thái Hanh nhẹ nhàng với Chính Quốc nhất.
"Không có, thôi tớ lên phòng giáo viên đây."
Cứ nghĩ rằng mình sẽ bị một trận khiển trách nhưng không ngờ rằng cô giáo Trần gọi cậu tới là muốn cậu vào đội tuyển môn ngữ văn của bà cô ấy.
"Thật sự em không thích hợp đâu thưa cô, cô có thể hỏi Cao Dĩnh thử xem."
Cho dù cậu có nói như thế nào bà cô ấy vẫn khăng khăng nói muốn cậu đi thi. Chính Quốc còn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, mặc dù cậu giỏi môn xã hội nhưng mà bài văn cậu viết toàn là theo cảm tính, hơn nữa có thi cậu cũng muốn thi môn Toán chứ không phải là Văn.
Nói chuyện với cô Trần xong cậu lại vòng qua bàn làm việc của lão Lý
"Chính Quốc, em có chuyện gì phải không, hôm nay em hơi có chút không tập trung đó."
"Em xin lỗi." Cậu cúi đầu "Chỉ là có một số việc gia đình thôi ạ, sẽ nhanh chóng giải quyết."
"Vậy tốt, năng lực của em tốt như vậy, tôi muốn hỏi em có thể tham gia đội tuyển toán được không?"
"Á!" Chính Quốc nhăn mặt nhăn mày, không hiểu hôm nay là ngày gì mà hai người này đều muốn cậu đi thi
"Sao vậy? Không thể sao?"
"Không có không có, thầy thấy em có thể sao?"
"Tất nhiên, năng lực của em tốt như vậy, làm bài thi cũng suýt nữa được điểm tối đa."
Cuối cùng vòng vo Tam quốc một hồi Chính Quốc cũng về chung với đội tuyển toán của lão Lý cùng mấy người lớp 1. Khi quay lại lớp, cậu nằm gục xuống bàn làm Thái Hanh cứ nghĩ rằng cậu đã bị mắng tơi tả, còn cùng Trí Mẫn xuống canteen mua sữa an ủi cậu.
"Nhìn tôi đáng thương tới mức đó sao?" Chính Quốc cười bất lực lấy hộp sữa Thái Hanh mua mở ra uống "Tôi không có bị mắng, thật sự không có chuyện gì đâu, mau thu cái vẻ mặt đó của hai cậu lại đi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Vkook/Taekook] Một Đời Thương Nhớ
Fiksi Penggemar"Chúng ta không thể bên nhau kiếp này thì ta sẽ bên nhau kiếp khác. Anh sẽ mãi đợi em, đợi ngày em tìm ra anh, đợi ngày ta tìm thấy nhau một lần nữa, đợi ngày mà ta yêu nhau ở một chốn bình yên hơn nơi này." Một thời thanh xuân vội vã qua... cảm ơn...