Chương 71: Bảo bối tâm can

4.9K 287 11
                                    

Gia đình bên nội của Thái Hanh vốn là một gia đình truyền thống Nho giáo, vậy nên ngày hôm đó anh dẫn cậu tới nhà, ông bà có lẽ vô cùng bàng hoàng và chưa chấp nhận nổi sự thật này. Mọi người định sẽ đợi cho Thái Hanh nguôi ngoai một chút thì tới khuyên anh mong anh suy nghĩ lại.

Lúc anh nhận được cuộc điện thoại của bà gọi mình tới nhà, anh đã biết bà muốn gặp mình để nói về chuyện gì cho nên anh không tới. Nhưng chẳng ai ngờ được bà nội lại chuyển sang gọi cậu tới gặp mặt.

Ban đầu Chính Quốc cũng khá đắn đo, nói thật cậu vô cùng sợ hãi phải đặt chân tới đó, sợ việc một lần nữa đối mặt với những ánh mắt dè bỉu và khinh bỉ. Thế nhưng cậu càng không tới thì chuyện này sẽ càng kéo dài và có thể sẽ bị coi là thất lễ. Dù sao đi nữa hai người cũng đã đăng ký kết hôn, cho dù ông bà không đồng ý cũng chẳng thay đối được gì nữa. Quyết định như vậy, cậu tan làm sớm rồi đón taxi đi tới nhà ông bà nội của anh.

Dọc đường đi Chính Quốc cứ mải miết suy nghĩ phải nói như thế nào, tới nơi sẽ phải giải thích ra làm sao, tâm trạng cậu vô cùng căng thẳng tới nỗi có điện thoại của anh gọi tới cũng chẳng hay biết. Chiếc xe dần lăn bánh ra khỏi vùng trung tâm thành phố để tới một căn nhà cổ pha chút uy nghiêm của đời trước. Ánh đèn màu vàng nhạt soi sáng lối đi trước cổng, cậu xuống xe chỉnh trang lại quần áo cho thật cẩn thận ngay ngắn rồi mới dám bước vào.

Cũng vừa mới qua dịp Tết Nguyên Đán nên trong khuôn viên của căn nhà đâu đó vẫn còn treo đèn lồng và dán giấy đỏ. Ngày Tết chỉ có một mình Thái Hanh tới đây, còn cậu ở bên nhà mẹ anh, Thái Hanh không muốn cậu đến rồi lại phải chịu đựng những lời nói không hay đó vậy nên tới tận hôm nay cậu mới chiêm ngưỡng được vẻ đẹp mang hơi hướng cổ xưa của căn nhà. Ánh sáng trong những chiếc đèn lồng đỏ, đèn kéo quân phát ra làm cậu liên tưởng tới khung cảnh xuyên không về thời cổ đại trong những bộ phim truyền hình đặc sắc.

Đi đến gian nhà chính theo sự chỉ dẫn của người làm, ở bên trong ông bà đã ngồi sẵn trong đó như đang chờ cậu tới.

"Cháu chào ông bà."

Ông nội ra hiệu cho cậu ngồi xuống, tự tay rót cho cậu một tách trà kim ngân hoa*. Hương thơm nhè nhẹ lan tỏa khắp cả gian phòng, cậu không dám dùng, Chính Quốc sợ rằng mình hành động điều gì đó sơ xuất vậy nên cậu chỉ ngồi im một chỗ lắng nghe.

"Chắc hẳn cậu cũng biết ngày hôm nay tôi gọi cậu tới đây là có chuyện gì." Bà nội lên tiếng

"Vâng."

"Vậy tôi cũng chẳng dài dòng làm gì, những gì cậu làm cho Thái Hanh, hơn ai khác chúng tôi vô cùng cảm ơn về điều đó. Thế nhưng chuyện hai người kết hôn lại là một vấn đề khác. Cậu có thử đặt mình vào vị trí người bề trên như chúng tôi hay không? Thái Hanh nó cứng đầu vậy nên tôi chẳng thể khuyên bảo được, nhưng còn cậu, tôi cứ nghĩ cậu sẽ biết suy nghĩ cho Thái Hanh mà buông bỏ. Nó còn công ty, còn gia đình, rồi sau này thì sao, hai người không có con cái, chúng tôi cũng chẳng có cháu để mà nối nghiệp. Cậu có biết còn bao nhiêu thứ hệ lụy liên quan chỉ vì một cái gật đầu đồng ý của cậu hay không?"

Chính Quốc im lặng một hồi, những lời nói này của bà cũng không phải là không có lý. Ngày trước cậu chính là một học bá vô cùng xuất sắc, cậu hiểu được một gia đình truyền thống Nho giáo luôn đề cao những lễ nghĩa phép tắc, gia đình là phải có vợ-chồng, con cái. Cậu đều biết, đều hiểu nhưng chẳng thể nào thực hiện theo điều đó được. Có thể mọi người nghĩ cậu ích kỷ, thế nhưng mọi người làm điều này cũng chẳng phải vì nghĩ cho bản thân và gia đình của họ sao. Nếu cậu nghĩ cho họ thì ai sẽ nghĩ cho cậu. Anh giống như dòng máu thấm vào cơ thể cậu, con người có thể khổ cực một chút, làm việc vất vả hơn một chút cũng chẳng sao, vẫn có thể sống, còn nếu không có dòng máu chảy trong người nuôi dưỡng tới từng thế bào thì làm sao có thể tồn tại được đây. Không chần chừ thêm nữa, cậu nhanh chóng trả lời.

[Vkook/Taekook] Một Đời Thương NhớNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ