Bộp bộp bộp
Tiếng đều đều của quả bóng rổ đập xuống nền. Bên trong nhà thi đấu chỉ có một bóng người cao to lặng lẽ tập luyện. Hắn nhiệt huyết và điên cuồng. Hắn muốn tìm lại những thứ đã mất trong tim hắn. Hắn tập đến áo ướt đẫm mồ hôi, gương mặt nóng bừng. Nhưng thật sảng khoái, hắn càng tập càng thấy hăng hái không thèm để ý đến thời gian.
Hoàng hôn đã chạm đến đỉnh ngọn cây bách tùng. Một ánh cam rực rỡ. Beomgyu đứng bên ngoài ngắm nhìn hắn. Đã rất lâu rồi mới thấy Taehyun chơi bóng rổ lại, những mảnh kí ức ùa về với cậu. Cũng là trong nhà thi đấu này, cũng là hai người cùng nhau đi về dưới trời mưa, cũng là Taehyun đội mưa nhường ô cho cậu khiến Beomgyu có chút bồi hồi.
Taehyun đột nhiên dừng tay, quay sang nhìn về phía cửa. Beomgyu giật mình, bị phát hiện rồi. Cậu lúng túng bước lùi bước tiến, cuối cùng mới cười cười nói
'Thôi chơi tiếp đi ha'
"Trời tối rồi không chơi nữa, chúng ta về thôi" Taehyun lấy khăn lau mặt, ôm bóng chạy ra ngoài.
'À...à Taehyun này, cuộc thi hôm trước đó'
Beomgyu lấy điện thoại ra. Trên màn hình là email của công ty tuyển giọng viết đầy trân trọng và vui vẻ.
"Trúng tuyển rồi...trúng rồi hả?" Taehyun mở to mắt, Beomgyu bên cạnh gật gật đầu. Lòng hắn như có sóng gợn qua, hắn vịn vịn vỗ vai Beomgyu. Hắn ngạc nhiên và tự hào. Beomgyu của hắn đã phần nào chạm đến ước mơ của bản thân. Taehyun vui vẻ thấy rõ, Beomgyu nói tiếp.
'Họ mời tớ trở thành thực tập sinh'
Beomgyu hít một hơi thật sâu, mạnh dạn tuyên bố
'Đợi ra trường, tớ sẽ cùng họ xây dựng đam mê của tớ. Cậu thấy thế nào?'
Taehyun lẳng lặng lắng nghe người bên cạnh, Beomgyu nhìn hắn là bạn cùng tuổi, nhưng dưới góc nhìn của kẻ trăm tuổi như hắn, Beomgyu đã đi đến khoảng thời gian hoa lệ của đời người. Là lúc bước đi trên con đường mình chọn.
"Tớ ủng hộ cậu" Taehyun thấy thật đáng mừng. Đời người đáng sống biết bao nếu thực hiện được ước mơ của mình chứ. Hắn đã từng thấy qua đau khổ của cuộc đời, có nhiều người đã chết, nhưng vòng xoáy cuộc đời bắt họ không được cho người khác biết họ đã chết. Họ chết dần chết mòn từ trái tim, tinh thần, chỉ vì một bước chân đặt sai con đường. Chỉ cần Beomgyu sống trọn vẹn chữ sống, hắn đã được an ủi.
Beomgyu ngây ngốc cười cười, cậu ấp úng:
'Còn cậu thì...'
"Sao?"
'Sau này cậu sẽ làm gì?'
Taehyun nghĩ tới khoảng thời gian tiếp theo của hắn. Hắn chưa biết mình sẽ trở thành ai, thích làm gì và làm được gì.
Hắn ậm ừ nói bừa cái suy nghĩ vừa vụt qua trong đầu hắn.
"Làm vận động viên haha"
Taehyun vừa nói vừa giỡn, thật ra với khả năng của hắn bây giờ mà nói, không có nghề nào mà quá khó đến không thể thành công. Vận động viên? Vô vị, nhưng khi hắn bắt gặp nụ cười xinh đẹp trên môi Beomgyu. Hắn thấy vận động viên đúng là một nghề đáng theo.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Taegyu ver] Fallen Angel
FanfictionCốt truyện: Taehyun là một thiên thần có tâm tư lệch lạc bị giáng xuống trần giới với hình phạt không được nếm trải những tình cảm của con người. Thế giới của hắn u tối và xiềng xích nhưng khi Beomgyu xuất hiện, như thể có một tia sáng từ thiên đàng...