Chương 17

1.4K 203 6
                                    

"Thật sự không có vấn đề gì sao?" Tiêu Chiến túm lấy ống tay áo blouse của Cát Thư Lễ, truy hỏi lần thứ ba. Đối phương cũng vẫn đáp lại bằng một ánh mắt khó hiểu: "Thật sự không có vấn đề gì, tất cả chỉ số đều bình thường, phim X-quang cũng không thấy hiển thị bất cứ vấn đề nào. Có thể là vấn đề về mặt tinh thần, tôi giúp cậu tìm một người bạn của tôi, cô ấy là bác sĩ tâm lý, có thể thử thôi miên xem sao."

Tiêu Chiến quét mắt sang Vương Nhất Bác, người đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm cuộc nói chuyện giữa mình và Cát Thư Lễ một cái, nói: "Được rồi, cảm ơn nhé anh Thư Lễ, em đưa em ấy đi ăn chút gì đã, có gì liên lạc wechat sau."

Đi ra khỏi phòng khám, chút sương sớm đều đã tan hết, trời đã sáng rõ. Tiêu Chiến ngược lại cũng không chán nản và nôn nóng lắm, không biết là tâm lặng như nước hay đã nguội như tro tàn. Vương Nhất Bác đi theo phía sau Tiêu Chiến một đoạn, giống như một cậu bé thần đồng im lặng ít nói, cả nửa ngày trôi qua cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Anh với bác sĩ đó thân thiết lắm à?"

Tiêu Chiến không nghĩ đến việc cậu lại hỏi cái này, ngây ra một lát đáp: "Bạn bè mà, sao em lại hỏi thế?" Anh tất nhiên phải rất tin tưởng Cát Thư Lễ mới giữa đêm lái xe đưa Vương Nhất Bác đến tận Hàng Châu, giao cho bác sĩ khác anh cũng không yên tâm được.

"Lôi lôi kéo kéo." Vương Nhất Bác quay mặt đi, chỉ để lại góc nghiêng với cái má hơi phồng lên.

Tiêu Chiến vừa tức vừa buồn cười: "Thế em cũng lôi lôi kéo kéo anh thì sao."

Vương Nhất Bác phản bác: "Giống nhau được chắc?"

Tiêu Chiến liếc mắt một cái, hỏi ngược lại: "Không giống chỗ nào?" Anh ngập ngừng một lát, lại nhớ tới việc cả đêm qua mình không thể nào ngủ nổi, nằm lăn qua lộn lại trên chiếc sofa bên cửa sổ, không thể tin nổi Vương Nhất Bác lại có thể để kệ anh ngủ trong cùng một căn phòng với người đàn ông khác, một cảm giác uất ức kìm nén liền trào lên, "Anh quen biết anh ấy mấy chục năm rồi, còn có thể ngủ chung một căn phòng, đó là bạn bè thật sự. Với em thì có quan hệ gì chứ."

Nghe ra giọng nói toàn sự giận hờn của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhịn tới mức đỏ cả mặt cũng không biết nên phản bác thế nào, mãi nửa ngày cũng chỉ dùng sức rặn ra được mỗi chữ: "Ờ!"

Cả một đường không ai nói gì, chỉ có giọng hát tê tâm liệt phế của ca sĩ mà Vương Nhất Bác thích vang vọng trong xe: "Đã từng, ngoài ý muốn, cậu và anh ấy yêu nhau", Vương Nhất Bác nghe đến si mê thất thần, đang định khen gu của Tiêu Chiến tốt, đối phương đã mắt nhìn thẳng về phía trước, nhấc tay lên "tít" một cái nhấn chuyển sang bài tiếp theo.

Xe liên tục lái thẳng vào trong thành phố, dừng lại tại cửa sau của một nhà hàng. Tiêu Chiến không xuống xe, chỉ mở khóa màn hình gõ gõ điện thoại vài cái, cửa sau nhà hàng đã mở ra, có người đi đến dẫn họ vào trong.

"Dạo gần đây vẫn ổn chứ." Ông chủ vô cùng quen thuộc dẫn bọn họ vào phòng VIP, trên đường vỗ vỗ vai Tiêu Chiến, "Bất kể người khác như thế nào, tôi vẫn ủng hộ cậu, tôi nói với tất cả người nhà rồi bạn bè thân thích mà tôi quen rằng, Tiêu Chiến là một người cực kỳ tốt... Hê, nếu như không có ảnh chụp chung, bọn họ còn lâu mới tin một ngôi sao lớn như vậy lại chịu nói bao nhiêu chuyện như thế với một ông chủ nhà hàng như tôi."

[Bác Chiến] AspirinNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ