Chương 11

387 55 5
                                    

11.

Chân của Cố Trì Quân khôi phục rất nhanh, sau khi có thể tự mình đi được, cậu liền từ chối tất cả hảo ý của mọi người giúp cậu lên lầu.

Từ Tư thất nghiệp, khoảng cách giao lưu gần gũi duy nhất của hắn và Cố Trì Quân cũng không còn nữa, ngoại trừ việc ngơ ngác nhìn bóng lưng Cố Trì Quân mỗi ngày, Từ Tư không biết còn có cái cớ nào khác để tiếp cận Cố Trì Quân nữa rồi.

Buổi trưa, Cố Trì Quân vẫn một mình nghỉ tại lớp học, Thượng Hiểu Vũ cầm màn thầu mang về cho Cố Trì Quân, hỏi cậu: "Trưa cậu chỉ ăn có một cái màn thầu thế này thôi sao?"

"Ừm", vừa mở miệng ra đã mắc nghẹn, Cố Trì Quân vội vàng uống một ngụm nước trước cho trôi xuống, "Tiền sinh hoạt tháng này hơi eo hẹp, tớ phải tiết kiệm chút tiền"

"Vậy cậu cũng không thể chỉ ăn mỗi màn thầu như thế, sau này tớ sẽ mang cơm trưa đến, hai đứa mình ăn chung một phần vẫn có thể no được"

"Ấy không cần đâu Hiểu Vũ", Cố Trì Quân thuận tay ôm eo Thượng Hiểu Vũ, gối đầu lên vai cậu ta, "Tớ biết cậu đau lòng tớ, nhưng tớ vẫn ok mà, cậu tin tớ được không? Lúc nào tớ cần giúp đỡ nhất định sẽ tìm đến cậu, lúc ấy cậu không được chê tớ phiền đâu đấy". Thượng Hiểu Vũ không chịu được khi thấy Cố Trì Quân nũng nịu như vậy, lại không làm gì được cậu, vội chỉnh đầu cậu lại ngay ngắn, để cậu ăn thật ngon.

"Đúng rồi, cậu chiến tranh lạnh với Từ Tư à? Gần đây không thấy các cậu nói chuyện với nhau, lúc về ký túc xá cũng không nói lời nào"

"Đâu có, không phải gần đây việc học rất bận sao? Cuối tuần là bước vào giai đoạn thi rồi, học mất ăn mất ngủ luôn thì sao có thời gian tán gẫu"

"Ừa, không giận nhau là tốt rồi, lúc nãy tới nghe lớp trưởng bảo buổi chiều Từ Tư xin nghỉ, nghỉ bệnh, phải đến bệnh viện một chuyến"

"Nghỉ bệnh?", dù mấy hôm nay cậu không để ý đến Từ Tư, nhưng vẫn là ngẩng đầu không gặp cúi đầu liền gặp, ngoại trừ hơi buồn bã ỉu xìu, cũng không giống đang bệnh. Cố Trì Quân thản nhiên nói: "Cậu ấy làm sao? Có nặng không?"

"Tớ cũng không rõ, đợi cậu ta về rồi hỏi xem"

Bị chuyện của Từ Tư làm phiền muộn, khẩu vị của Cố Trì Quân cũng chịu ảnh hưởng, chỉ ăn nửa cái màn thầu, vừa vặn bữa tối cũng có cái để lót dạ.

Từ Tư đi cả buổi chiều không thấy về, Cố Trì Quân đem tất cả các kiểu bệnh có thể xảy ra với hắn mà tưởng tượng qua một lần, mãi đến khi lên giường nằm vẫn còn suy nghĩ về việc của Từ Tư. Vừa nghĩ vừa mắng, cũng chẳng thèm gọi điện thoại về ký túc xá báo bình an, thật đúng là vô lương tâm!

Cố Trì Quân không cần tham gia chạy bộ buổi sáng, nên cậu đi học từ sớm, phát hiện cửa lớp học đã mở, Từ Tư đang nằm trên bàn, không nhìn rõ nét mặt.

Nghe được tiếng nạng ngoài hành lang vắng vẻ, Từ Tư vội vàng nằm xuống bàn, bày ra vẻ mặt đau khổ. Cảnh giác dõi theo tiếng nạng ngoài cửa đang chầm chậm tiến vào lớp học, hắn mới ngẩng đầu lên với vẻ mặt đau đớn.

JunZhe48 • Nhật Nhật Tư Quân • 《Bất Kiến Quân》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ