Chương 179: NT 7 - Thật sự không yêu đương?

4.8K 287 6
                                    

Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt.

***

Ung Trạch thật sự biết rất ít về cấu tạo cơ thể của con người.

Tuy động vật cũng có kỳ sinh lý, nhưng các biểu hiện trong kỳ sinh lý của chúng lại không giống con người, hơn nữa...

Kiến thức về mặt lý thuyết và kinh nghiệm thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!

Cậu nhìn vết máu chói mắt sau váy, đầu óc chỉ nghĩ đến miệng vết thương chảy máu đáng sợ, vì vậy Ung Trạch chưa nghĩ kỹ xem U U bị thương như thế nào đã gọi xe cấp cứu cứu người theo bản năng.

Hành động này của cậu khiến U U giật mình kinh hãi một lúc lâu, lúc quay đầu lại thì vừa hay nhìn thấy vị trí bé mới ngồi, trên mặt ghế có một vết nhỏ màu nâu thẫm, sau đó lại nhìn theo tầm mắt khiếp sợ của Ung Trạch liền thấy...

Ôi trời.

Là máu.

"... Không cần gọi xe cứu thương."

U U vậy mà rất bình tĩnh, bé xấu hổ che lại nơi bị bẩn sau váy, tay còn lại ấn xuống bàn tay cầm điện thoại muốn gọi điện của Ung Trạch.

"Em không bị thương, cái này không phải bị thương."

Thiếu nữ nhỏ có mái tóc dài qua vai, hai má đỏ ửng, thấy chủ quán tò mò nhìn sang lại nghĩ đến việc bản thân làm bẩn ghế của người ta, U U vô cùng ngượng ngùng.

Lúc này Ung Trạch mới chậm chạp phản ứng lại.

"Có phải là..."

U U nói nhỏ bên tai cậu: "Làm sao bây giờ, em làm bẩn ghế trong quán rồi, có phải em nên bồi thường tiền ghế không? Nhưng mà em không mang theo điện thoại..."

Còn có vấn đề về chiếc váy.

U U đưa tay che ở phía sau, cũng may bây giờ trong quán không có khách khác, bé cẩn thận xoay người, đưa lưng về phía tường để người khác không chú ý đến váy mình.

"Để anh xử lý."

Sau khi biết U U không bị thương, chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường, lúc này Ung Trạch mới yên tâm được.

Cậu để U U ngồi xuống ở một bên, cười cười trấn an: "Anh sẽ nói với ông chủ, em chờ anh chút."

Bàn tay dày rộng ấm áp đặt trên đỉnh đầu, tựa như trong nháy mắt lại trở về lúc xưa.

Bé nhìn Ung Trạch đi đến cửa quán, nói vài câu với ông chủ, sau đó bước nhanh hòa vào đám người trên đường phố.

U U ngồi trên ghế đung đưa chân, ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ Ung Trạch trở về.

Lúc này bé mới chậm chạp nhận ra bụng nhỏ của mình có chút đau, cũng không biểu hiện quá rõ, trước đó bé còn tưởng rằng hôm nay mình uống nước đá nên bị tiêu chảy.

"Cô bé này..."

Lúc U U đang phát ngốc, vợ chủ quán từ trên lầu đi xuống.

Diện tích quán ăn không lớn, ở dưới là nơi buôn bán, trên lầu là nơi ở, có lẽ là chủ quán đã đi lên thông báo cho vợ mình, khi cô ấy xuống dưới thì trên tay cầm một ly nước đường nâu.

[Edit - Full] Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi RưỡiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ