"Everyone has a number of acquaintances, but no one has many friends, for true friendship is not common, and there are many people who seem to be incapable of it. For a friendship to be close and lasting, both the friends must have some very special qualities."
Vào một ngày thứ tư nào đó của học kì đầu năm hai. Tiết đầu tiên, là môn tiếng Anh. Kim Taehyung cầm cuốn sách đọc đoạn văn về chủ đề "friendship" một cách lưu loát và trôi chảy giống hệt người bản địa. Trong lớp tôi, ngoài lớp trưởng Joon và tôi có thể nghe theo anh đọc hiểu được chữ được chữ mất, còn lại đa số mọi người ai nghe cũng thấy giống như ru ngủ.
Ví dụ như Banny ngồi bên cạnh, nó gần như đã mơ một giấc tới lúc nó cùng Jungkook kết hôn sinh con rồi. Mà không chỉ riêng nó, một vài đứa đang cố không gục cũng bắt đầu muốn bỏ cuộc. Bởi vì như thế nên không khí trong lớp vô cùng chán nản và ảm đạm. Tuy nhiên khi anh mở miệng hỏi, đứa nào đứa nấy cũng sẽ cuống cuồng tỉnh dậy khỏi cơn buồn ngủ để tìm đáp án. Nếu không thì hậu quả sẽ rất khó lường. Cụ thể là sẽ bị trừ điểm vào điểm kiểm tra định kỳ, nặng thì ăn luôn một con không.
"Một bạn hãy đứng lên dịch đoạn văn này."
Sau khi anh dứt lời, đứa nào cũng vội vàng tỉnh ngủ, học sinh trong lớp căng mắt đọc đi đọc lại những dòng chữ tiếng Anh trong sách giáo khoa. Tôi như thường lệ đã chuẩn bị bài sẵn ở nhà, không ngần ngại đưa tay lên phát biểu. Tuy nhiên, có lẽ vì tôi đã "hi sinh" cứu lớp quá nhiều, anh chỉ nhìn lướt qua tôi rồi không nói gì nữa. Nhưng tôi vẫn kiên trì giơ tay cao lên, hi vọng anh có thể ái ngại mà mời tôi đứng dậy. Tuy nhiên, Taehyung lại phụ sự kì vọng của tôi, anh bước lên bục giảng, người kia nhìn đến Banny đang ngủ chảy cả dãi bên cạnh tôi, lạnh lùng thốt ra.
"Min Banny."
Cả lớp gần như nín thở, nhưng nó vẫn ngủ khò khò. Phải đến lúc tôi đánh nó mấy cái, nó mới giật mình choàng tỉnh dậy, rồi luống cuống đứng lên lau nước dãi, bản thân hoảng hốt nhìn tới anh.
Tôi chịu thua với cái kiểu này của Banny, trước đó nó đã bị ăn hai con trứng ngỗng kiểm tra bài cũ, không hiểu sao nó còn chưa chừa. Đừng nói là nó thấy không thể cứu vãn nên định bỏ sự nghiệp học tiếng Anh trôi theo sông luôn ấy chứ?
"Dịch lại đoạn văn tôi mới đọc."
Anh không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh chấm một cái vào hàng điểm của Banny làm dấu, rồi lặp lại yêu cầu của mình. Banny lúc này đã tỉnh ngủ hẳn, nó bối rối cầm cuốn sách lên, trong khi đó lúng túng kéo kéo áo tôi như cầu cứu.
Đây không phải là chuyện diễn ra lần đầu, mà tôi cũng thương tình Banny nữa nên mặc dù biết làm vậy sẽ không tốt cho con nhỏ, nhưng rốt cuộc tôi cũng không chiến thắng được đôi mắt cầu cứu của nó, cứ thế đẩy vở soạn qua bên cạnh. Banny mừng không kịp, nó định làu làu đọc theo thì anh ở trên đột nhiên cất tiếng:
"Học sinh Cha, mau thu vở soạn của em về chỗ cũ."
Nghe anh nhắc nhở, tôi lập tức điếng người, nhỏ Banny cũng sợ hãi không dám đọc từ nào nữa, lúng ta lúng túng nhìn xung quanh cầu cứu. Tôi cá chắc là nó đang kiếm thằng Jungkook để cứu nó, nhưng cái thằng oắt đó học ở lớp bên chứ không có ở đây đâu!