Ngày hai mươi tháng năm, vẫn là vào khoảng thời gian tôi mười bảy tuổi, tôi bước ra khỏi phòng thi sau chín mươi phút vật lộn với đề tiếng Anh khó đến oái ăm. Nhưng trách than sao được, đây vốn là kì thi tuyển chọn học sinh giỏi, là cái cuộc thi để những kẻ giỏi giang đấu với nhau. Tuy vậy, tôi gần như là cố gắng hết sức, không phải để chiến thắng, mà là để Taehyung tự hào.
Vừa bước ra khỏi phòng, tôi đã thấy anh đứng đợi tôi ở đó. Những tia nắng buổi trưa chiếu xuống dáng vẻ trầm mặc của anh, anh đứng lặng một góc, trên tay cầm những miếng giấy ghi nhớ xem đi xem lại, tai thì đang đeo tai nghe. Có lẽ anh vẫn đang luyện nghe tiếng Anh cao cấp. Khác với vẻ mặt mong chờ của các giáo viên khác khi thấy học sinh mình bước khỏi phòng thi, anh trông rất bình tĩnh. Tôi một thân áo trắng váy xanh, trên tay cầm đề thi vội vã chạy đến trước mặt anh. Nghe tiếng bước chân của tôi vọng tới, khi đó Taehyung mới ngước mặt lên.
"Có mệt không?"
Khác với các giáo viên khác, anh không hỏi tôi làm bài được không, chỉ hỏi tôi có mệt không. Dù chỉ là câu hỏi han giống như bao ngày, nhưng khi anh dùng ánh mắt kia nhìn chăm chăm vào tôi mà dịu dàng hỏi thế, tôi càng ngày càng trở nên mất phòng bị với tình yêu của mình dành cho anh, khiến nó cứ thế tung hoành ngang dọc trong lồng ngực.
"Mệt chứ thầy, nhưng em làm được mấy câu này, thầy kiểm tra xem em có hi vọng đạt giải không nhỉ?"
Tôi né tránh ánh mắt kia của anh, đáp lại qua loa, sau đó đưa tới trước mặt anh vấn đề chính mà cả hai cần giải quyết. Anh không thay đổi cảm xúc nhận lấy đề thi trong tay tôi, sau đó nhanh chóng cất nó đi.
"Đi thôi, tôi đãi Han Yun một bữa cơm, ăn xong chúng ta sẽ cùng kiểm tra."
Tôi mấy ngày nay mất ăn mất ngủ chỉ cắm đầu vào ôn thi, do đó điệu bộ chắc hẳn trông rất hốc hác. Nhưng thật sự tôi đang nôn kết quả đến nỗi chẳng màng ăn uống gì được. Nhưng chưa kịp trả lời, anh đã ra lệnh cho tôi đi cùng anh. Tôi mặc dù nôn nao nhưng cũng phải nghe lời anh, cứ thế đi sau người kia. Chỉ có điều điểm thi quá đông, người người cứ chen qua chen lại xô đẩy nhau.
Tôi khi đó nhanh chóng bị tách ra khỏi anh. Kim Taehyung cảm nhận được tôi không đi theo nữa, anh quay lại tìm kiếm tôi. Thấy tôi nhảy tưng tưng lên vẫy tay gọi anh, anh liền dùng điệu bộ không cảm xúc cứ thế quay lại, rồi tiến tới trước mặt tôi.
Anh đưa vạt áo của mình lên trước mặt tôi, sau đó nói:
"Nắm lấy nó rồi đi theo tôi, sẽ không bị tách ra."
Với đề nghị đó của anh, tôi có chút giật mình. Nhưng tình thế chen chúc không cho tôi suy nghĩ, tôi răm rắp nắm lấy vạt áo khoác của anh, sau đó để anh dắt mình đi xuyên qua đám học sinh và giáo viên đông đúc đó.
Lần đó, là lần tiếp xúc thân mật đầu tiên giữa chúng tôi, tuy tay không chạm tay, và tôi đơn giản chỉ nắm lấy áo của anh, nhưng tôi lại cảm giác như mình đang được thụ hưởng một đặc quyền, một đặc quyền đẹp đẽ.
"Đúng 40/50 câu trắc nghiệm. Tự luận em chỉ sai một câu."
Sau khi no bụng, anh đã bắt đầu sửa lỗi và kiểm tra đáp án của tôi. Khi nghe anh thông báo như thế, tôi chút nữa là rớt chiếc ống hút đang ngậm trong miệng ra khỏi bàn. Điều này đồng nghĩa là tôi sẽ được giải nhì hoặc giải ba gì đó trong đợt thi học sinh giỏi cấp thành phố này.