Sống tốt ấy.
Tôi đoán ai cũng sẽ muốn như vậy thôi, ai trên đời mà chẳng mong mình vui cười, ở bên cạnh người những người mình yêu thương, can tâm toại nguyện sống một cuộc sống vừa ý đến hết đời. Nhưng sau này tôi mới rõ, không ai đi mãi trên một con đường đầy nắng, rồi sẽ có ngày đời ta bão bùng, đời ta ủ dột khiến ta ngán ngẩm, vất vả.
Thực ra, tôi bao nhiêu năm nay cũng chẳng vất vả là mấy, đường đi bây giờ đều là cha mẹ trải ra cho, không phải lo lắng từng đồng về cái ăn cái mặc, cũng không phải chạy đôn chạy đáo từ năm giờ sáng để làm việc tới tận tối khuya như bạn khởi nghiệp cùng lứa. So với những cái khổ trên đời, thứ tôi trải qua chẳng bằng một góc của ai cả.
Nhưng tôi mặc kệ, dẫu rằng bản thân chẳng thể sống hạnh phúc.
Tôi lúc nào cũng dửng dưng, mặc kệ, ai ghét tôi, coi thường tôi hay là tôi phải ghét ai, thương ai, tôi đều mặc kệ.
Đời này của tôi vốn đã kết thúc vào năm tôi mười tám tuổi, giờ đây chẳng còn gì để mà phấn đấu nữa. Dẫu tuổi mười chín, hai mươi, hai mốt, hai ba, hai bốn lần lượt kéo tới, tôi thấy rằng mình vẫn luôn đứng ở cái tuổi mười tám. Bơ vơ, trơ trọi, ngây ngốc và thẩn thờ.
Sau cuộc gọi ngày đó của Kim Taehyung, đúng như dự đoán, tầm ba tiếng sau đó, tôi đã nghe tiếng đập cửa rầm rầm. Những bước chân lũ lượt vang lên, nhưng tôi thì vẫn cứ ôm khư khư lấy anh, không phút nào muốn rời xa. Biết rằng khoảnh khắc xa nhau đang đến. Tôi cắn chặt răng, cả người vô lực, thầm cầu mong trời cao thương xót cho tôi, đem tôi giấu ở một góc nào đó trên đời để ba mẹ không tìm thấy. Nhưng ông bụt trong những câu chuyện cổ tích không xuất hiện, tôi cũng chẳng phải cô tấm cô tiên, rốt cuộc sự thật vẫn cứ nghiệt ngã xảy ra.
"Cái thằng khốn bệnh hoạn này! Dám lừa gạt con gái tao đến đây với mày!!! Mày đã làm gì nó rồi! Hả?! Hả!! Con tao bị ô uế cả cuộc đời còn lại, là nhờ mày cả!! Thằng khốn!"
Mẹ vừa thấy tôi, đã lao ngay đến dứt tôi ra khỏi Taehyung, thậm chí bà còn dùng túi xách của mình vung xuống đánh vào người Taehyung, giống như anh là một thứ gì đó vô cùng tai hại, gớm ghiếc mà bà phải thấy. Lúc đó, tôi nhớ dáng vẻ của mẹ cũng trông rất hốc hác, kiệt sức.
Ừ thì, bà là một người mẹ, chắc hẳn bà rất lo cho tôi. Nhưng kì lạ là, tôi không cảm nhận được một chút tình cảm nào của mình dành cho mẹ cả, tôi thật là một đứa con khốn nạn. Trước ánh mắt dáo dác phán xét ngấm ngầm và xỉa xói của mọi người, tôi cứ gào lên, khư khư ngăn cản mẹ đánh anh.
"Được rồi đấy! Han Yun! Con làm ba quá thất vọng rồi! Về mau!"
Lần đầu tiên trong đời ba quát tôi, ông tức giận, tròng mắt long sòng sọc trừng lên, dùng sức lực của mình giữ chặt tôi lại. Sau đó, ông chỉ tay vào thẳng mặt Taehyung và cảnh sát, buông lời cảnh cáo trong khinh miệt:
"Còn các anh! Giải quyết cái thằng khốn này cho đàng hoàng! Mày là cái thằng bại hoại, vô giáo dục! Chó chết! Mày dụ dỗ con gái tao, tao còn tưởng mày là cái ngữ gì đó tốt lành! Nếu kiểm tra con gái tao bị sứt một miếng thịt, có một vết thương, tao chắc chắn cho mày ở tù rục xương!"