Thanh xuân dù là kỉ niệm hay hối tiếc, thì chắc hẳn ai cũng đã từng dằn lòng một lần mơ mộng. Với khoảng thời gian được anh chỉ dạy, kề cạnh và được phép gần gũi với anh, một thiếu nữ mười bảy như tôi không tránh khỏi những ảo tưởng xa vời. Nhất là những lời nói ẩn ý mà chúng tôi trao nhau, hay đơn giản là khi tôi nhận bằng khen đạt giải học sinh giỏi cấp thành phố trước mặt toàn trường, anh mỉm cười tán thưởng tôi, nhìn về phía tôi đầy tự hào, tôi đã quá phận suy tưởng rằng từ nay mình đã có một vị trí quan trọng trong thân tâm Kim Taehyung.
Điều đó khiến tôi muốn tìm hiểu và biết nhiều sự thật hơn về Kim Taehyung, muốn thấy nụ cười của anh nhiều hơn, muốn biết về cuộc sống của anh sau lớp vỏ bọc cô lập anh phô bày ra với mọi người. Bởi vì tôi cảm nhận được rằng con người của Taehyung rất ấm áp, không giống như những gì anh thể hiện ra.
Chỉ riêng việc nhỏ nhặt anh lặng thầm quan sát thấy tôi buồn ngủ, liền cho tôi khăn lau mặt để tỉnh táo cũng khiến tôi có cách nhìn khác về anh rất nhiều. Tôi khát nước, anh không cho tôi đi mua, nhưng anh lại im lặng đi mua cà phê sẵn tiện mua nước cho tôi. Còn là nước ép đào tôi thích nhất. Đến tận bây giờ, dẫu cho hãng nước đó có khi đã ngừng sản xuất, vỏ chai của nó vẫn được trưng cẩn thận trong góc bàn học của tôi.
"Mối quan hệ của mày với thầy Kim tốt thật, khi nào nhờ thầy sửa điểm cho tao với." Banny thấy tôi chăm chỉ ngồi đọc những bài reading tiếng Anh, nó chán nản đưa tay đến chọt má tôi. Con bé này suốt ngày ăn nói vạ miệng, người ngoài nghe được sẽ dễ hiểu lầm vô cùng.
"Nói tầm bậy."
"Tao nói thật, nhìn cả hai thân nhau tao lại tưởng anh em trong nhà không đấy. Tao cũng không ngờ một đứa mất kiên nhẫn như mày lại ở với thầy Kim khó tính đó hoài được. Thậm chí có mấy bận vừa nghỉ giữa trưa mày đã bỏ tao chạy tới gặp thầy, ăn trưa cũng cùng thầy với sách, mày yêu thầy kính học quá đi. Quên cả tao rồi."
Tôi biết rõ những lời đó của Banny không đơn giản là khen, nó đang ra sức châm chọc tôi. Tôi cầm lấy đống giấy nháp mình vo lại trên bàn, sau đó ném vào mặt nó.
"Thì ra cũng để ý đến bạn bè cơ à? Tao còn tưởng mày cứ mãi mê với bạn người yêu cá biệt của mày, có để tao vào mắt đâu."
"Hứ, đừng nhắc đến tên đó nữa. Lần này chắc kết thúc thật rồi."
Được mấy ngày đây? – Tôi thầm nghĩ. Nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của tôi, Banny phụng phịu.
"Thật đấy! Chính cậu ta ngắt liên lạc với tao trước."
"Sao vậy, lại cãi nhau nữa à? Tao thấy cả hai người lúc nào cũng dính chặt nhau, yêu thương thắm thiết, không ngờ cũng có ngày cậu ta chủ động chiến tranh lạnh đấy?"
"Yêu nhau đâu có nghĩa là hiểu nhau hết, cũng sẽ có vài điểm của mình mà đối phương không thích, và cũng có vài điểm mà đối phương không thể hiện cho mình biết. Cái tên Jungkook quậy phá ấy rất là ngang bướng, sau khi tao biết chuyện của cậu ta với ba mẹ, tao muốn khuyên ngăn cậu ta đi làm hòa, cậu ta lại im lặng với tao, còn không chịu gặp tao. Cho dù tao có mắng cậu ta đến chừng nào, cậu ta vẫn cứ im lặng nghe tao mắng, nhìn vẻ mặt chán nản đó của Jungkook, tao cũng chẳng muốn gặp cậu ta nữa."