"Mày sướng thật đó."
Tôi cong mắt bật cười, hiếm hoi trong lòng này ra những xúc cảm vui mừng chân thật. Nhìn đến bức ảnh Banny chụp hình cùng Jungkook và hai đứa con sinh đôi của bọn nó, tôi vừa ngưỡng mộ mà cũng vừa ghen tị. Sáu năm trôi qua, Banny hiện tại đã trở thành chuyên gia trang điểm có tiếng, hay nhận show cho người nổi tiếng trong nước. Còn cậu bạn trai kia thì làm chủ một chuỗi phòng gym, ngoài ra còn là thầy dạy boxing, đúng như dự định mà bọn nó hay bàn bạc cùng tôi vào mỗi bữa ăn trưa trong căn tin.
Cả hai kết hôn vào năm 22 tuổi, mặc dù tôi cứ tưởng chúng sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp cơ. Nhưng dường như có gì đó hiểu lầm xảy ra, cùng lúc đời tôi cũng xảy ra kiếp nạn, nên tôi sau khi bị ba mẹ nhốt ở nước ngoài, bản thân cũng không biết nhiều, chỉ tiện nói vài lời cùng Banny qua tin nhắn, sau đó khi công việc chiếm hết thời gian làm tôi và nó trở nên bận bịu, cả hai cũng cắt liên lạc.
Đại khái thì Banny cũng phải xa cách Jungkook tầm ba bốn năm gì đấy, sau này tụi nó lại vì công việc mà tình cờ gặp lại nhau, nghe nói vì không muốn mất nhau nữa do đó quyết định đăng kí kết hôn luôn. Tuy đã đăng kí kết hôn, nhưng đến bây giờ khi con trai và con gái của tụi nó được hơn hai tuổi thì Banny mới tổ chức lễ cưới. Bởi vì một vài lý do, Jungkook và Banny thuở đầu vừa chính thức làm vợ chồng hợp pháp trên giấy tờ thì hai tụi nó vẫn chưa yêu nhau lại. Thậm chí Banny còn nói không hiểu sao khi đó mình lại kí vào giấy kết hôn với tên người yêu cũ nữa.
Banny gửi thiệp mời sang tận đây, chỉ để mời tôi về dự đám cưới của tụi nó, nhìn đến tấm thiệp ghi địa điểm "Hàn Quốc", trái tim tôi nhói lên.
Cũng gần sáu năm tôi không về đó rồi...
Thực ra, tôi cũng chẳng muốn về. Tôi thà lạc lõng và cô độc ở đất khách quê người, vài đêm nốc rượu say đến mức xúc ruột rồi tỉnh dậy trong nhà vệ sinh công cộng, còn hơn quay về cái nơi gọi là quê nhà đầy thương đau đó. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng về Hàn Quốc, rồi phải đối diện với bao kỉ niệm và cảm giác quen thuộc ập đến, trái tim đầy vết cắt trong lồng ngực cứ như bị xát muối vào. Hơn nữa...tôi còn sợ... nếu mình về đó...tôi sẽ nảy sinh mong muốn tìm kiếm Taehyung, nhưng rồi nhận lại kết quả khiến mình tuyệt vọng giống như ngày xưa...
Tôi hiện tại, không còn mạnh mẽ giống như chính mình năm mười tám tuổi nữa, mà chỉ cần một thứ gì đó không theo ý mình, tôi đã nhạy cảm phản ứng vô cùng gay gắt, rồi lắm lúc điên cuồng khóc đến mức ngất đi vào mấy dịp lễ quan trọng như lễ Tạ Ơn hay đêm giao thừa.
Nhưng nói thì nói vậy, tôi có muốn trốn tránh cũng không tránh cả đời được. Hơn nữa Banny là đứa bạn tri kỉ của tôi, lễ cưới của nó là ngày trọng đại, chúng tôi khi còn nhỏ thậm chí đã hứa sẽ làm phù dâu trong lễ cưới của nhau. Nhưng giờ đây sao mà nghiệt ngã quá, Banny yên ấm hạnh phúc, còn tôi thì cứ một mình một cõi.
Thú thực...tôi vô cùng ghen tị với Banny.
"Thái hậu Banny cưới chồng, sao nô tì lại không về được? Làm vậy sẽ bị thái hậu xử trảm mất! "
"Han Yun!! Con khỉ này! Mà tao chờ mày nhất đấy!! Hóng quà cưới của bạn thân lắm nha!!! Jungkook! Bé em khóc rồi!!! Pha sữa đi anh!!!"