Tôi thấy bản thân nguy rồi, thật đấy. Giống như những ngọn nến nhỏ kia trong căn phòng này, di ảnh của mẹ anh, đồ cúng và Taehyung một thân yếu ớt đang ôm tôi vào lòng, lại khiến tôi cảm thấy đủ đầy và ấm áp hơn hẳn khi tôi nằm trong chăn ấm nệm êm của căn phòng xinh đẹp ở nhà.
Tôi thừa biết tình yêu là một loại cảm giác ma quỷ và kì quái, nhưng nếu tôi biết nó có thể khiến tôi mù quáng như thế, tôi của quá khứ nhất định sẽ dùng mọi cách để không rơi vào bẫy của tình yêu.
Tuy vậy, mọi điều ở đằng sau chữ nếu chẳng bao giờ có thể xảy ra...
Tôi và Taehyung đã ôm lấy nhau suốt như thế, bản thân thậm chí còn chẳng quan tâm thời gian đã trôi qua bao nhiêu giây phút, chỉ là từ thời khắc này, tôi không muốn xa anh. Tôi muốn khứu giác ngập trong mùi hương đặc biệt mà chỉ người tôi yêu mới có, muốn nghe nhịp tim anh, cảm nhận làn da của anh và hơi thở dịu dàng của Taehyung.
Khi tôi nằm trong lòng Taehyung, anh đặt bàn tay to lớn của mình lên tóc tôi, rồi nhẹ nhàng vuốt ve xoa lấy nó giống như một kẻ thân cận đeo theo hồn tôi trong vô lượng kiếp đời này. Có mấy bận, tôi nghe anh thều thào gọi tên tôi, giống như anh muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Tôi đoán, có lẽ anh muốn trách tại sao tôi lại liều thế, một thân con gái tự tiện đi xa tìm đến nhà anh, hoặc có khi anh cũng muốn khuyên tôi về, nhưng chắc là anh không nỡ đuổi tôi đi đâu, trong khi tôi đã bất chấp tất cả chạy đến bên anh, mà anh cũng không muốn để tôi đi, tôi cảm nhận được điều đó.
Nếu tôi ở cương vị của Taehyung, có lẽ tôi sẽ hỏi, sẽ túng quẫn đủ điều, rằng cha mẹ tôi sẽ phản ứng như thế nào khi tôi làm thế, hay bản thân sợ phiền phức mà đuổi tôi đi, cũng như nói ra hàng nghìn lý lẽ xử sự mà một người lớn sẽ làm, nhưng tôi thấy cảm động và hạnh phúc đến chừng nào, khi Taehyung chẳng làm bất cứ điều gì trong những ví dụ đó, anh chỉ ôm siết lấy tôi, và gọi tên tôi mà thôi.
Tôi chẳng biết rồi đời sau sẽ ra sao, mọi việc trên thế gian thay đổi thế nào, nhưng tôi bây giờ, nay mai, và cả những đêm dài của tuổi hai mươi, hai mốt, hai ba, bốn, năm, sáu, tôi đều rõ một điều chẳng còn một người tình nào dịu dàng và yêu thương tôi vô đối giống Kim Taehyung.
"Đêm nay em sẽ ở đây."
Tôi sau khi cắm nhang vào lư hương, rồi vái mẹ anh mấy lần với sự tiếc thương thầm kín trong lòng, tôi lùi ra sau mấy bước nhìn Taehyung mà nói. Anh nãy giờ vẫn đứng đằng sau tôi, nhìn tôi làm từng li từng tí, sau khi nghe tôi thốt lên, anh lãng tránh ánh mắt đi, rồi sau khi suy tư một lúc, người kia thở dài.
Quan sát thấy thái độ đó của Taehyung, hai tay tôi run rẩy nắm tay vào gấu váy, tôi sợ anh ép mình về, do đó cắn môi thốt lên chêm vào:
"Đêm mai, đêm mốt...nữa!"
"..."
"Em sẽ ở với Taehyung!"
Sau đó, không để anh kịp trả lời, tôi lại chạy đến ôm ghì lấy anh, cứ thế rúc mặt vào áo của người kia. Taehyung chắc đã chịu thua với sự bướng bỉnh lẫn ngang tàn của tôi, anh rũ mi xuống, ánh mắt mang đầy tâm tư phức tạp, người kia dùng hai cánh tay đầy rẫy vết rạch của dao lam đáp lại cái ôm của tôi, sau đó nói: