"Tìm thầy Kim sửa bài sao? Cậu ấy không có ở đây."
Tôi chạy trối chết từ căn tin, sau đó đến thư viện, rồi lại đến phòng tự học, cuối cùng là phòng giáo vụ, nhưng cuối cùng chỉ nhận được câu nói đó từ cô Heejin. Cả ngày hôm nay tôi không thấy bóng dáng anh đâu, cứ nghĩ anh bận chuyện mà không đến trường một hôm. Tuy vậy lúc nãy đang học môn toán, thì tôi có thấy anh lướt qua, cứ nghĩ là sáng nay bận việc nên anh đi trễ, anh sẽ đợi tôi ở phòng thư viện như bao ngày, ấy thế mà lúc này vẫn không tìm thấy anh.
Ngày hôm đó cuộc sống học đường của tôi trở nên chán ngắt, và đó cũng là lúc tôi nhận ra từ trước đến giờ, tôi đã vô thức phụ thuộc và quen ở bên cạnh anh đến nhường nào. Cho dù chỉ là một ngày thôi, tôi sống và chơi đùa với Banny như bao ngày trước đó, chẳng khác gì cái thuở khi mình chưa gặp được anh, nhưng tôi lại thấy cuộc sống của mình trống rỗng, chẳng có ý nghĩa mấy. Dường như việc tôi thấy anh, học cùng anh và nghe giọng nói của Taehyung đã thành một thói quen khó bỏ.
"Đừng có ũ rũ nữa, thầy cũng phải có cuộc sống riêng chứ. Chắc là thầy có bạn gái đấy."
Banny nhìn tôi thất thểu xách cặp ra về cùng nó, nó an ủi tôi. Nhưng mà cách nó an ủi lạ lắm, khi vừa nói xong, tôi ngay lập tức trừng nó một cái. Con nhỏ ậm ờ gãi đầu, nó thừa biết tôi có cảm giác đặc biệt đối với anh, nhưng lâu lâu sẽ vô ý nói những câu khiến tôi để tâm vô cùng.
Thấy vẻ mặt xụ đi của tôi, Banny lập tức nhận ra nó đã nói điều gì. Nó vội vã chuyển chủ đề sang chuyện khác mà luyên thuyên. Tuy vậy, tôi không tập trung vào những lời nó nói được. Mà khi nghĩ đến chuyện anh có bạn gái, hay điều gì đó tương tự, trái tim nhoi nhói buốt lên một tia đau đớn, sau đó là một cảm giác khó chịu tột cùng. Mặc dù tôi không biết cảm giác anh đối với tôi chỉ đơn thuần là thầy trò hay anh đã có những cảm xúc sâu xa hơn, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc anh thân thiết và yêu một cô gái khác, phần còn lại của ngày gần như tệ đi, tôi ăn cơm cũng không ngon nữa.
Trong lúc đang tự dìm mình vào những suy nghĩ xa vời đó, Banny đột ngột a một tiếng, nó vội vàng lay vai tôi.
"Này! HanYun!! Thầy Kim kìa! Thầy Kim kìa! Nhưng người đứng cạnh thầy là ai nhỉ?!"
Tôi và Banny vừa bước đến cổng trường, lập tức bắt gặp anh đang đứng đó. Nghe Banny gọi, tôi vội vàng tuột khỏi những dòng suy nghĩ lan man mà vội vã đưa mắt kiếm anh.
Kia rồi! Anh vẫn như mọi ngày mặc bộ đồng phục giáo viên thể dục, trên vai đeo chiếc ba lô thể thao to đùng. Nhưng anh không đứng một mình mà bên cạnh có một người con trai khác. Người kia có mái tóc vàng chóe, dáng người nhỏ nhắn thấp hơn anh chắc hơn mấy xen. Tôi thấy anh ta ra sức chắp tay như muốn cầu xin Taehyung điều gì, nhưng anh thì tỏ ra thờ ơ và vô cùng khó chịu. Tôi chưa từng thấy biểu cảm phật lòng như thế từ anh trước đây.
Núp ở xa xa cùng với Banny...tôi nghe họ nói loáng thoáng..
"Cầu xin cậu đấy Taehyung...về thăm ông ấy một lần thôi! Cậu có tuyệt tình thì cũng tuyệt tình vừa phải, chuyện đã qua tám năm rồi! Tám năm rồi! Huấn luyện viên kì vọng vào cậu thì có lỗi gì??"