"Mau tránh ra! Mau tránh ra!"
Bắt đầu kì hai năm lớp mười một, tôi vẫn nhớ rõ đó là ngày mười bốn tháng hai, ngày lễ tình nhân. Trường chúng tôi vừa mới cho học sinh đi học lại sau kì nghỉ tết. Tiết thể dục hôm ấy anh phát cho mỗi đứa một quả bóng để cả lớp luyện tập bóng chuyền cơ bản. Nhưng xui rủi thay, tôi vốn đang căng cơ khởi động cho một buổi học thể dục đầy năng lượng, thế nào đã ăn ngay một quả bóng vào mặt, bởi lớp trưởng Joon. Khỏi phải nói, sau cú va đập mạnh với quả bóng, máu mũi tôi cứ thế chảy ròng ra, đầu óc thì trở nên chao đảo và thế là tôi té rầm xuống.
Khi ấy mặc dù không thấy rõ điều gì, nhưng tôi nghe bạn bè trong lớp đã ầm ĩ hết cả lên. Banny cũng hoảng sợ chạy tới lay tôi, nhưng chúng nó cũng không biết làm gì thiết thực hơn ngoài việc cứ hét lên rồi lay tôi đau điếng. Nhất là lớp trưởng Joon, tôi thấy cậu ta cứ một hai lay tay gọi tên tôi xin lỗi lia lịa, nhưng lúc đó tôi đau muốn chết, gần như không có sức đáp lại một câu "không sao đâu."
Được khoảng tầm mấy giây sau, bỗng có một dáng dấp cao lớn chen vào đám học sinh nhí nhố chúng tôi, người đó không ngại ngần nhấc bồng tôi lên,chỉ trong một khoảnh khắc thôi, nhưng tôi liền cảm nhận được một mùi hương khác lạ mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được. Taehyung cầm trên tay một tấm khăn, rồi nhanh chóng đắp nó mũi cầm máu cho tôi.
"Thầy...ơi thầy...là em lỡ ạ!"
Tôi nghe tiếng lớp trưởng Joon bối rối phân bua với anh, nhưng anh là người lớn đương nhiên không trách cái lỗi vô ý của cậu ấy, người kia chỉ nói lớp trưởng quản lớp hộ mình, sau đó nhanh chóng đưa tôi đến phòng y tế.
Dưới ánh nắng chói chang của một buổi xuân sang, tôi nép vào trong lòng anh, cho dù mặt mũi tê tái vì bị đập bóng vào, nhưng tôi lại không cảm thấy đau đớn như mình tưởng, thính giác ngập giữa mùi máu tuôn ra từ mũi và mùi hương ấm áp thơm mùi đặc trưng của Kim Taehyung, tôi nằm nghệch ra hưởng thụ chẳng nghe lọt tai những câu mà anh đang hỏi tôi.
Nếu nói về thân, từ cái ngày anh giải đáp thắc mắc cho tôi về bài tập, mối quan hệ giữa tôi và anh dường như cũng nhích một bước, mặc dù anh vẫn không mở lòng như tôi hi vọng, nhưng tôi cảm thấy vậy là quá tốt rồi. Tôi cũng chẳng dám mơ mộng nghĩ đến chuyện yêu đương với thầy giáo mình, bởi vì tôi nghĩ rằng mình nên biết điều tôn trọng anh ấy, nhất là khi anh hoàn toàn muốn giúp tôi học hành.
Nhưng sự đời sắp đặt ly kỳ làm sao, tình cảm của tôi dần dần đã đi vượt qua ngưỡng hâm mộ. Khi nghe tin thầy chủ nhiệm quyết định để anh làm giáo viên hướng dẫn cho tôi trong cuộc thi tiếng Anh cấp thành phố, tôi đã vui vẻ đến mức tối không ngủ được. Mà cũng vì từ đó, tôi và anh dần dần thân hơn. Trong những buổi trưa ở căn tin, tôi không ngồi với cặp đôi Banny nữa, mà đã chuyển sang ngồi bên cạnh anh cùng anh giải đề chăm chú học tập.
Thỉnh thoảng, tôi sẽ bưng ly cà phê từ chỗ order đến giúp anh, hay lâu lâu thì cầm khay cơm. Banny cười cợt tôi, nó bảo tôi đi với Taehyung không khác gì nô tì của anh cả. Nhưng tôi gần như chẳng để tâm điều đó, bởi người ngoài làm sao biết được cái cảm giác kì diệu mà tôi đang cảm nhận. Tôi cũng không ngờ khoảng cách giữa tôi và anh đã rút ngắn, trong khi những ngày trước đó tôi chỉ có thể lén lút nhìn anh làm việc từ xa, lúc này lại có thể ngồi bên cạnh anh.