Ngày mười bốn tháng hai năm nay đến sớm hơn năm ngoái, tôi vẫn nhớ khi đó, tôi đã bị trái banh của lớp trưởng Joon đánh thẳng vào mặt mà ngã ra đó, và anh đã bồng tôi đến phòng y tế. Tôi khi ấy đã thích anh, nhưng chẳng biết làm gì ngoài việc nhân cơ hội một chút cảm nhận hơi ấm của người kia. Còn vào thời điểm này, tôi đã có thể nắm lấy tay anh, hôn và ôm Taehyung. Thậm chí, tôi đã làm việc mà tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ làm: chôn chân tại nhà Banny để làm bánh tặng anh.
Ngày này năm ngoái, tôi còn đang bĩu môi phán xét Banny rối cả lên vì không biết tặng socola cho Jungkook làm sao, nhưng năm nay tình thế đã đổi ngược, kẻ đưa ánh nhìn kì thị lại là Banny. Tôi chẳng muốn để ý tới con nhỏ đanh đá đó, bản thân chẳng chán nhìn bánh socola dâu tây mà mình vừa hoàn thành, sau đó cẩn thận cất nó vào một chiếc hộp xinh đẹp. Tôi rất mong chờ đến phản ứng của anh khi nhận món quà này của tôi.
Sẽ ra sao nhỉ?
Tôi đoán là anh sẽ bật cười như mọi ngày, sau đó cất nó đi, rồi lại bảo tôi ngồi bên cạnh anh giải bài tập. Đến tối, khi mọi người về hết, chúng tôi sẽ lấy bánh ra mà ăn cùng nhau. Và tôi khi đó chắc chắn sẽ đọc bài văn mẫu mà mình đã soạn ra để khéo léo tỏ tình với anh, trong khi Taehyung sẽ bị tôi làm cho ngạc nhiên sững sờ.
Dù gì...tôi thậm chí còn chưa nói rằng mình yêu anh một câu hoàn chỉnh. Dẫu cho chúng tôi có nắm tay, hôn và ôm nhau, nhưng rõ ràng trước giờ chúng tôi chưa bao giờ dám thốt ra một lời chắc chắn. Anh cũng chưa nói gì, và Banny bảo những chuyện này hãy để đàn ông nói trước, nhưng Kim Taehyung đâu phải một cậu trai trẻ như Jeon Jungkook.
Khi tôi hỏi anh Eunwoo tư vấn về chuyện tình của tôi, tôi không nói toẹt ra người tôi đang hẹn hò là Taehyung, nhưng chắc anh ấy cũng mờ mờ đoán được. Eunwoo nói rằng người lớn có bao nhiêu áp lực về gia đình, công việc và bản thân, chưa kể đối với người trưởng thành, câu nói yêu khó khăn thốt ra cỡ nào. Chỉ khi ta chắc chắn và xác định có thể hiên ngang đứng bên người kia, ta mới có thể nói hoàn chỉnh một câu yêu.
Nghe anh Eunwoo nói thế, tôi cũng bỏ qua lời của Banny, ai nói yêu trước chẳng được, nam nữ gì chứ, chỉ cần thật lòng yêu thương nhau là được! Dù gì, đây không phải là lần đầu tôi chủ động bám theo Taehyung.
Trước đêm lễ tình nhân, hồi hộp với những gì ngày mai sẽ xảy ra, tôi trằn trọc chẳng ngủ được. Tôi suy tưởng và mơ nhiều đến phản ứng của anh, tuy nhiên...tôi vẫn không ngờ...
Câu tỏ tình tôi còn chưa thốt ra, đã nhận lại sự phũ phàng từ Taehyung.
"Đem về đi."
Quay lưng với sự ngượng ngùng và e thẹn của tôi, Kim Taehyung vẫn chăm chăm vào máy tính, anh còn chẳng thèm nhìn đến tôi, cứ thế vô tâm mà thốt ra. Ban đầu, tôi tưởng mình nghe nhầm, vẻ mặt biểu thị rõ sự bối rối. Trong vô thức, tôi cười gượng gạo tiến đến gần anh...rồi đặt hộp bánh lên bàn:
"Em tặng bánh cho anh nè...có dâu tây ngon lắm đó..!"
"Tôi đã nói là đem ra ngoài." – Anh lại một lần nữa gằn giọng thốt lên, ngữ khí lạnh lùng.
Đôi mày tôi bất giác chau lại, hai tay cứng đờ như con rô bốt nghe theo lời Taehyung vội vàng lấy bánh về. Tôi không biết là Kim Taehyung gặp phải chuyện gì, nhưng anh lại bày ra vẻ vô cùng xa cách với tôi. Trước đây, cho dù Taehyung có buồn bã hay suy sụp đến nhường nào, anh cũng chưa bao giờ một lần nặng lời với tôi. Nhưng bây giờ, anh lại dễ dàng buột miệng mấy lời vô tình như muốn đuổi quách tôi đi. Thái độ ấy giống hệt như ai đó lén đem một chậu nước lạnh tạt vào người tôi, khiến tôi ban đầu còn có chút ngỡ ngàng ngộp thở, sau đó dần dần thấy rét lạnh.