19.

1.2K 151 11
                                    

Từ nhỏ, tôi luôn là một đứa trẻ ngoan. Ba mẹ đã khen tôi như vậy. Tôi ít khi khóc nhè, hiểu chuyện trước tuổi, thông minh, không bao giờ vòi vĩnh. Nhưng ba mẹ không biết, tôi là đứa trẻ rất nhạy cảm, chỉ vì một câu nói của ba rằng tôi không được khóc, vì như thế sẽ làm mẹ tôi xót và lo lắng, tôi từ đó đã không bao giờ dám khóc nữa. Cho dù có té đau cỡ nào cũng không khóc, bởi vì tôi sợ làm người khác tổn thương hay hao tâm vì mình.

Tôi từ bé đến lớn đều cố gắng bình tĩnh, học cách làm vừa lòng mọi người. Chỉ khi ở bên Kim Taehyung, tôi mới là chính tôi. Tôi biết hờn, biết giận, biết khó chịu mỗi lúc anh gõ đầu tôi, cũng biết vui, biết hào hứng nhí nhảnh mỗi khi anh khen và cong mắt cười nhìn tôi tập thể dục. Tôi biết khóc, biết buồn khi biết anh phải chịu đựng những gì, biết cảm thông, biết nhiều thứ...

Thứ Taehyung dạy tôi không những nằm ở con chữ, mà là đủ cảm xúc trên thế gian này. Tôi đã trân trọng chúng biết bao. Anh như thế giới của tôi, là tín ngưỡng vô cùng đẹp đẽ, là một tình yêu nồng ấm và rực rỡ nhất ba năm thanh xuân.

Nhưng nghiệt ngã làm sao, anh là người lớn, tôi là trẻ con. Tôi không thể nào hiểu được những suy nghĩ của anh, điều đó khiến tôi day dứt và đau khổ. Sau cái ngày đó, tôi và anh đã hoàn toàn cắt đứt, những lần gặp nhau duy nhất là những tiết học tiếng Anh và thể dục ít ỏi trong tuần. Nhưng dẫu là như thế, anh vẫn tỏ ra vô cùng xa cách, thậm chí đôi khi còn chẳng nhìn tôi.

Tôi đã nghĩ đây là một cơn ác mộng kéo dài, nhiều lúc tôi tự huyễn hoặc mình, nó là mơ. Khi tôi mở mắt tỉnh dậy, mọi thứ sẽ kết thúc. Và tôi cùng anh lại ở bên nhau những ngày trước. Nhưng cho dù tôi có cố mở mắt bao nhiêu lần, hay véo vào tay mình bao nhiêu cái đau điếng, tôi vẫn không thấy điều gì thay đổi.

Tôi cứ những tưởng mình sẽ òa khóc lên, làm ầm ĩ và nằm liệt giường không đi học nỗi sau cú sốc ấy. Nhưng lạ là cho dù lồng ngực tôi nghẹn ngào cỡ nào, tôi cũng không khóc được. Cổ họng tôi như bị ăn gì đó mắc nghẹn, khiến tôi đau đớn khó thở, nhưng tôi chẳng thể nào nôn nó ra. Điều khó chịu và đáng ghét nhất trên cái cõi đời này, là khi ta buồn đến chết đi được, nhưng chẳng thể làm gì ngoài hành xử như bình thường.

Tôi vẫn cười nói bình thường với Banny, vẫn học hành như thường lệ, cho dù trước đó tôi nghĩ mình sẽ không học vào nỗi nữa cơ? Chỉ còn mấy ngày nữa là nghỉ tết, cũng sắp đến sinh nhật tuổi mười tám của tôi, nhưng tôi chỉ mong thời gian dừng lại. Tôi mong ông thần thời gian cho mọi thứ khựng lại, để tôi có thể chạy vào một góc xó xỉnh nào đó mà gào khóc, để xả ra những uất ức và đau khổ trong lòng.

"Han Yun! Han Yun! Cái kẹp này đẹp không!? Cho mày nè!"

Mặc dù vẫn cười cười nói nói, nhưng tôi biết Banny cảm nhận được sự bất thường của tôi. Đôi khi tôi không thể tập trung vào lời nó nói, và khi tôi thu hồn về lập tức thấy ánh mắt lo lắng khó xử của Banny. Và mỗi lúc gần như không khí bị chùn lại, nó sẽ cố gắng đem mấy thứ đồ đẹp cho tôi, rồi đánh trống lãng nói đến chuyện này chuyện kia. Nhưng tôi lại cười không nỗi, tôi giả vờ là mình đi vệ sinh, sau đó chạy ra ngoài ngồi sụp trước cửa lớp.

"Cái đồ khốn khiếp! Sao dám đối xử với Han Yun như vậy?? Mỗi lần tôi nhìn nó cười gượng, tôi còn thấy nóng ruột. Hắn ta là người lớn rồi, sao lại xử sự ác độc như thế chứ?!"

Tình khống | TaehyungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ