Ngày xưa, khi tôi nhìn thấy Banny bắt đầu yêu đương, nhìn cái cách nó vui, nó buồn, và nó giận dữ, nó mất kiểm soát vì cái cậu Jungkook kia, tôi thấy sợ. Tôi đã tự hứa với lòng mình rằng tôi sẽ không dính vào yêu đương, bởi vì những cảm xúc kia là của trái tim tôi, nhưng nếu bị phụ thuộc vào người khác, đó khác bị cầm tù là mấy đâu? Cầm tù trong địa ngục ấy! Còn gì tàn nhẫn hơn khi ta không thể tự chủ được cảm xúc của mình chứ?
Nhưng cho dù tôi có sợ và có ghét cái cảm giác đó, tôi cũng chẳng thể nào trốn chạy được. Tình yêu giống như một tai nạn, nó khiến con người ta trở tay không kịp. Từ khi tôi yêu anh, tôi vui vẻ và hòa đồng hơn nhiều, Banny nói như vậy. Nhưng khi giữa tôi và anh có chuyện xảy ra, tôi cũng trở nên buồn tênh. Rồi khi hiểu lầm được giải quyết, tôi lại như được cứu thoát, trở nên có sức sống trở lại.
Mọi thứ trong cuộc đời tôi gần như trở thành một mớ hỗn độn của cảm xúc khi anh tiến vào. Tuy nhiên, đó là cái cách người ta nhìn đến tôi, còn riêng tôi, tôi lại thấy cái thế giới trắng đen trước kia của mình đã được anh tô điểm từ tông màu này đến tông màu khác.
Đó là điều tốt mà, phải không?
Mặc dù mọi thứ có vẻ trở nên ổn thỏa, nhưng Banny thì lại vô cùng có thành kiến với anh. Nó dường như không chấp nhận chuyện tôi cứ lén lút qua lại với anh lắm, nhưng nó cũng chẳng nói. Chắc nó sợ tôi buồn. Tuy vậy, cũng đúng thôi, chỉ những người trong cuộc mới biết tình yêu khó khăn như thế nào. Ngày xưa, tôi cũng không hiểu những hành động điên rồ của nó khi yêu, bây giờ, cũng giống nhau, chỉ là vai vế ngược lại. Do đó, tôi không có chút nào trách Banny.
Tôi và anh kể từ dạo đó thống nhất với nhau chỉ sẽ nhắn tin và gọi điện qua tin nhắn, trên trường vẫn chỉ là thầy trò không hơn không kém.
Hôm nay mưa, em nhớ đem ô đi học đấy.
Em biết rồi.
Anh có mua ít bánh kếp mà em thích, anh để trong ngăn bàn phòng tự học, đừng quên.
Vâng.
Hôm nay anh không đi dạy sao?
Ừm, anh cần ôn gấp để thi chứng chỉ. Tuần này chắc anh ít lên trường.
Anh, em học không nỗi. Đề thi cô HeeJin cho còn khó hơn của anh gấp nhiều lần.
Cố lên, HanYun. Cái nào không giải được, gửi qua cho anh, tối anh sẽ call dạy cho em.
Vâng.
Anh..
Sao hả, Han Yun
Đôi khi em cảm thấy cô đơn.
Tôi viết ra những dòng chữ đó, nhưng lại không dám gửi, sau đó tôi băn khoăn xóa đi, rồi vứt điện thoại lên giường. Tuy có những ngày tôi rất buồn tủi chỉ muốn đơn giản là ngồi bên cạnh anh và nói chuyện như ngày xưa, nhưng tôi vẫn nguyện chấp nhận mặc dù hơi chua xót. Nhìn đến cảnh tượng Jungkook và Banny cùng nhau đi sắm đồ tết và vui chơi cùng nhau, tôi cảm thấy vô cùng chạnh lòng.
Tôi cũng muốn...
Không! Không! Phải trưởng thành một chút! Phải trưởng thành một chút! Không nên đòi hỏi! Không nên ích kỉ!!