38.

1.1K 128 3
                                    

Han Yun

"Con đi đâu thế?"

"Con đi đến Daegu."

"..."

"Con đi tìm thầy Kim."

Mẹ nhìn tôi đem một túi xách nhỏ lên vai, đeo khẩu trang và mũ vào, bà cùng ba tôi đang ngồi ở bàn ăn tò mò nhìn đến hỏi. Tôi không định giấu ba mẹ, thẳng thừng nhìn mẹ mà nói. Sau khi lời nói của tôi thốt ra, không gian có tiếng lách cách của chén đũa bỗng dưng lặng xuống, nặng trịch giống hết có tảng đá nào vừa rơi xuống, đè nát cả ngôi nhà. Tô canh bà cầm trên tay trở nên gợn sóng, giống như sắp đổ ra. Mẹ và ba bị tôi dọa cho bối rối, khuôn miệng cứng đờ.

"Con bé này...con nói bậy gì vậy?"

Người kia nhanh chóng đặt tô canh lên bàn, sau đó đi đến kéo tay tôi, cười hắt ra một tiếng ái ngại nhìn Do Hyun đang đứng bên cạnh, nhưng tôi nhanh chóng buông tay bà ra, không để bà giữ lấy tôi nữa.

Chiếc ipad chứa đầy tin tức mà ba tôi cầm trên tay bị buông thõng xuống mặt bàn, tôi nghe ông thở dài , sau đó người kia đứng dậy quay lưng đi vào bếp như muốn trốn tránh...

Tôi đã đoán trước được biểu cảm của ba mẹ, nhưng bản thân không lấy làm lạ. Hiếm hoi tôi bày ra vẻ cứng rắn, gằn từng tiếng thốt lên:

"Nếu con là con của 18 tuổi, có lẽ con sẽ để mẹ và ba cản con...nhưng giờ con đã hai mươi bốn? Hai người muốn nói gì với con nữa sao? Hai người muốn cản con?"

Trước câu hỏi của tôi, ba tôi đi được nửa bước liền đứng khựng lại. Ông và mẹ đều cúi mặt xuống, cả hai đang suy nghĩ điều gì đó, tôi chẳng đoán được, mà cũng không muốn đoán.

Tôi đã suy nghĩ cho cha mẹ, cho "tương lai" của bản thân mà khổ sở suốt bao năm qua, tôi chán lắm rồi. Cả linh hồn và thể xác đều mỏi mệt, ngay lúc này, tôi muốn một lần duy nhất được sống ích kỷ, được chạy theo điều mà trái tim đeo đuổi.

Thực ra, mẹ có lẽ đã đoán trước được vấn đề của tôi. Bà là người chứng kiến tôi bao đêm nôn thốc nôn tháo, rồi thức trắng đêm không ngủ được chỉ vì bị những sắc màu đen đúa của cái bệnh "trầm cảm" hành hạ. Thậm chí, mẹ đã thấy toa thuốc chẩn đoán trầm cảm của tôi khi vào phòng dọn dẹp, nhưng hôm sau tôi lại thấy nó bị vò lại vứt trong thùng rác.

Và mẹ thì sao? Bà đi đến gặp tôi, bản thân bình tĩnh đưa cho tôi vài liều thuốc gọi là "chống suy nhược cơ thể", mong con gái bà uống vào sẽ trở nên dễ ngoan, dễ bảo và vui vẻ tươi cười như mấy năm trước.

"Nó bị trầm cảm à??? Trầm cảm là cái bệnh gì cơ!!? Nhục quá nên trầm cảm à??? Thế thì ba mẹ cũng phải trầm cảm vì những chuyện mà con và cái thằng đó gây ra đây này!!!"

Tôi vẫn nhớ rõ lời của ba khi tôi van xin ông cho tôi đi gặp Taehyung..

Thật buồn cười làm sao, chua chát làm sao? Mẹ và ba tôi đều mù quáng, đến bây giờ, khi những vấn đề của tôi lộ liễu đến mức đó, họ vẫn chưa bao giờ can đảm thừa nhận rằng tôi bị bệnh, đã ép tôi đi sai đường, rằng họ đã từng quá...

Tình khống | TaehyungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ