Tôi bỏ về nhà ngay sau đó, không dám nói thêm với Banny lời nào.
Lee Do Hyun vất vả đuổi theo tôi, cả đoạn đường anh kêu tên tôi đến mức khàn tiếng, nhưng tôi cứ điên cuồng bỏ chạy, như muốn trốn khỏi tất cả khổ đau của cuộc đời này.
Đến ngã ba đường, đèn đỏ hiện lên, mấy chiếc xe vùn vụt lao qua, tôi đã muốn đâm đầu ra ngoài đó, nhưng Do Hyun đã kịp giữ tôi lại.
...
"Do Hyun, bao nhiêu năm nay, hức hức...em không dám nói, anh hiểu không?"
"Em thấy rất có lỗi, em thật sự không coi thường tình yêu của anh. Nhưng em nghĩ, có lẽ...nếu em lạnh nhạt, hay tỏ ra hách dịch như thế nào đó...anh sẽ bỏ cuộc mà thôi. Vậy mà...hức...hức... chúng ta quen nhau đến giờ đã bốn năm rồi, anh vẫn kiên nhẫn đi bên em! Do Hyun à, em xin lỗi...thật lòng...thật lòng xin lỗi, hức hức...em cũng muốn yêu anh, cũng muốn từ bỏ quá khứ, nhưng em nặng lòng quá...anh ấy...Taehyung là một người mà em không có thể nào quên, em đã thử rồi, em nghĩ ngày nào đó em sẽ quên anh ấy và bắt đầu cuộc sống mới...nhưng mà..."
Đó là lần đầu tôi dùng chất giọng dịu dàng nói chuyện với anh, cũng là lần đầu Do Hyun nghe được những lời nói thật lòng của tôi. Nhưng sao mà nó đau đớn và chua xót. Tôi rõ ràng không uống một giọt bia nào, nên tôi không thể nói rằng mình say vào sáng hôm sau, nhưng bây giờ tôi cũng chẳng ngăn mình nói, mình xúc động tuôn ra mấy lời mà tôi nghĩ mình sẽ thổ lộ cho bất cứ ai biết.
Đặc biệt là Do Hyun.
"Vì sao em yêu người đàn ông đó đến như thế?"
Tôi không muốn nói nhiều về Taehyung, bởi vì dù tôi ích kỉ, tôi vẫn biết rõ cái cảm giác người mình yêu không thuộc về mình, mà đằng này Do Hyun còn phải chịu đựng để người đó tâm sự về người đàn ông khác. Điều đó khốn nạn lắm, tôi không nỡ. Nó sẽ tủi thân và đau khổ chừng nào cho Do Hyun.
Nhưng mặc tôi im lặng chỉ khóc, anh vẫn kiên trì hỏi tôi...
Tôi không dám kể nhiều về Taehyung...tôi cũng không biết rõ vì sao tôi yêu Taehyung nữa...? Vì yêu đôi khi có lẽ sẽ không có lý do. Bởi vì nếu có lý do, thì sau này tình yêu ấy cũng vì nó mà kết thúc.
Ngồi ngẩn nhớ lại những chuyện xảy ra...tôi bật cười trong nước mắt mà đáp:
"Em định nói không có chuyện vì sao cả...nhưng nghĩ kĩ thì.. nếu em không yêu anh ấy, thì trên đời này anh ấy sẽ chẳng có ai yêu thương. Người đó rất hiền, rất nhẫn nhịn, mà cũng rất...cô độc..Có lẽ vì tính cách đó của anh, mà đời này anh ấy chịu thiệt nhiều. Anh không còn cha, không còn mẹ...em gái cũng không...không còn ai...hồi đó, anh ấy chỉ còn có em."
"Bao nhiêu lâu em không gặp người ta rồi?"
Do Hyun bình tĩnh hơn tôi tưởng, anh nhìn tôi lần đầu khóc trước mặt mình, giọng êm dịu ân cần hỏi han. Anh cũng thật giống Taehyung...
"6 năm rồi...nhưng em chưa nghe tin tức gì về anh ấy. Trước khi qua Mỹ...ba mẹ đã cắt đứt liên lạc người đó với em..."
"Em không biết gì về anh ta ư? Thời gian trôi qua lâu thế..Nếu như người đó có gia đình rồi thì sao..?"
Gia đình sao? Tôi đã từng nghĩ tới...