"Hãy là nguồn động lực của những bệnh nhân trầm cảm?" Banny trố mắt đọc từng chữ nó thấy được trên cuốn sách mà tôi đang cầm, sau đó ngỡ ngàng đưa cái nhìn lạ lùng dành cho tôi. Tôi đương nhiên không muốn nói cho ai biết việc này, chỉ làm ra vẻ bình thản xua tay:
"Sách của anh EunWoo, tao đọc thử thôi. Anh ấy nhờ tao nhận dùm bữa nào đưa cho anh vì anh bận đi nước ngoài, đang rỗi mà cũng tò mò nên tao đọc luôn."
Banny lại đứa dễ thuyết phục, nó nghe tôi bịa đặt như vậy, nó chỉ lơ đễng "ò" một tiếng, sau đó vùi mặt xuống chiếc gối hình mèo tiếp tục công cuộc ngủ nướng. Từ ngày chia tay với Jungkook lớp bên, mỗi lần rảnh là nó cứ ngủ, tinh thần cũng lơ đễnh chẳng tập trung, đó là dấu hiệu của stress kéo dài, tôi mới vừa đọc dấu hiệu trong cuốn sách này. Nghĩ sao thì cũng thấy tội Banny, tôi mở lời nói với nó:
"Chút nữa ăn bánh kem nhé, mới được mẹ cho tiền, tao đãi mày."
Banny không trả lời, chỉ thấy lồng ngực nó nhấp nhô đều đặn, sau đó là tiếng gáy quen thuộc.
Đến nước này chắc Banny thất tình vô phương cứu chữa, chỉ có bác sĩ Jungkook chích một mũi nó mới khỏi bệnh thôi, thế nên tôi đành để nó yên.
Về phần tôi, từ khi biết chuyện của Taehyung, tôi đã ra sức tìm hiểu về cách điều trị và đối phó với căn bệnh trầm cảm. Nhưng như lời anh Eunwoo nói, để điều trị bệnh trầm cảm thì cần một khoảng thời gian dài và chú ý từng tí một, chỉ cần sai một chút cũng dễ dẫn đến tình trạng nghiêm trọng hơn. Anh ấy còn nói chữa bệnh này rất khó, nhất là những bệnh nhân rơi vào trầm cảm nặng, bởi nó có thể tái phát bất cứ lúc nào. Và nó không biểu hiện ra bên ngoài nếu như người bệnh che giấu quá kĩ, nên thường thì sẽ có những cách giải quyết vô cùng cực đoan.
Đối với một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn lúc nào cuộc đời cũng yên bình vô vị như tôi đây, có lẽ tôi sẽ khó mà hiểu được những gì tồi tệ nhất mà một đời người phải trải qua, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức thấu hiểu nó, giải quyết nó, tìm đường lui cho anh. Một cách khéo léo và lặng thầm.
Sau này lớn lên rồi, trưởng thành rồi, tôi vẫn khâm phục một tôi ở tuổi mười bảy đã dũng cảm đến như thế, gần như tôi có thể chiến đấu với cả thế giới chỉ để bảo vệ người tôi thích. Nhưng khi tôi lớn khôn, tôi lại không dễ dàng suy nghĩ ngây thơ và can đảm như vậy nữa. Tuy nhiên, đó chỉ là chuyện của vài năm sau mà tôi vẫn không hoàn toàn biết được.
Trở về hiện tại, tôi khi ấy vẫn luôn nghe lời anh EunWoo dặn dò rằng đôi khi tôi sẽ mất tinh thần và dễ bị chán nản theo nếu tôi tiến sâu vào bóng tối của Taehyung, tôi chỉ nên dừng ở việc khuyên bảo anh. Mẹ có nói rằng tôi từ nhỏ là một đứa trẻ ngoan ngoãn và dễ xúc động, hay thương người, nhưng tôi chắc chắn rằng chuyện tôi muốn giúp đỡ anh không đơn giản chỉ vì sự thương hại. Vì anh đối với tôi mà nói, sớm đã không đơn giản chỉ là một người thầy hay một người bạn nữa.
Anh là một người rất quan trọng.
"Có gì muốn nói sao?"
Kim Taehyung rất tinh ý, dường như anh nhận ra những biểu cảm e ngại và khác thường lộ liễu của tôi, sau khi cùng anh giải đề đến bảy giờ tối, trường học chỉ còn vài anh chị lớp trên ở lại ôn thi đại học, chúng tôi đã cùng nhau đi mua đồ ăn tối. Lúc đang gặm cánh gà, anh ngước mặt lên hỏi tôi.