35.

1.2K 133 11
                                    

Taehyung

"Bại hoại!"

Sau khi tôi thốt lên câu, "xin lỗi" với mẹ của em, bà ấy đã nhanh chóng tạt ly cà phê trên bàn vào mặt tôi. Tiếp đó người kia đứng bật dậy, đùng đùng bỏ đi. Hương đặc trưng của cà phê nhuốm trên tóc, rồi nhỏ tanh tách xuống chiếc áo cũ mèm của tôi. Bộ dạng của tôi khi đó chắc không ổn chút nào, bởi vì nhân viên phục vụ đứng bên cạnh mãi kêu réo:

"Quý khách, quý khách cần giúp đỡ gì không ạ?"

Giúp đỡ? Giúp đỡ ư?

Tôi nhìn đến những bức ảnh mà cả hai chụp cùng nhau lẫn cuốn nhật kí em viết đã bị mẹ xé rách toạt, cả người vô thức lạnh cóng. Cúi gằm mặt xuống nhìn hai chân mình đặt trên sàn nặng nề, hai tay cũng nặng trịch đặt lên đầu gối, nén lại sự khô cằn trong cổ họng, tôi thốt lên:

"Tôi muốn ở cạnh Han Yun..."

Con gái tôi bị cậu hại ra như này rồi đấy! Ngày đêm nó đòi sống đòi chết!!! Cậu cút ngay cho tôi, tôi mà biết cậu léng phéng qua lại với con bé lần nào nữa, tôi sẽ kiện cậu tù rục xương!

"Quý khách nói gì cơ...?"

Tôi muốn...tôi muốn...có thể yêu em, có thể...ở bên cạnh em. Giống như nguyện vọng của người đó, trở thành một người chồng tốt, một người có thể để em tin cậy, chúng tôi sẽ có một đứa con, dù là trai hay gái cũng sẽ yêu thương hết mực...rồi đến khi già, chúng tôi sẽ lại nương tựa vào nhau...

Nhưng...tại sao...

Tôi gạt đi mấy giọt cà phê nãy giờ vẫn dính trên tóc mình, sau đó cầm lấy bức ảnh duy nhất còn nguyên vẹn của cả hai, rồi bất chấp tất cả lao khỏi quán cà phê.

Những ngày tháng đó, tôi mang một độ tuổi được coi là "trưởng thành", nhưng hành động thì không biết là ở độ tuổi nào. Tôi giống như một đứa trẻ con, lúc nào cũng bị ảnh hưởng bởi lời người kia nói, lời người này nói...nhưng, tôi chưa bao giờ để tâm đến lời của người mình yêu nhất.

Han Yun...

Cha Han Yun!

Cái tên đã khắc sâu vào tâm trí tôi, đeo theo và bám riết tôi cả cuộc đời còn lại.

Thuở ấy, ở bên em vỏn vẻ được một tuần, nhưng không ngày nào mà lý trí của tôi ngừng thúc giục và trách cứ rằng tôi đã làm một việc không phải, nó luôn bảo rằng tôi nên để em về với cha mẹ của em, không nên cướp lấy và phá hoại cuộc đời con người ta như vậy. Trong khi trái tim thì khác. Nó mềm yếu, nó phụ thuộc, khao khát được ở bên Han Yun, muốn ôm lấy em vào trong lòng, muốn nhìn sự ngây ngô và hiền dịu của em khi ở bên mình... muốn được cùng em sống ngày qua ngày như thế đến tận cuối cuộc đời!

Em đem cho tôi một cảm giác thân thương, như là nhà vậy...cái cảm giác về mái ấm mà tôi đã lạc mất từ thuở thiếu niên giờ đây một lần nữa quay trở lại, làm tôi trở nên tham lam hơn bao giờ hết. Nhưng sự mong cầu và tình yêu mãnh liệt của tôi lại không chiến thắng sự yếu đuối của chính nó, cái căn bệnh trầm cảm mai một tôi từng ngày.

Bao đêm tôi nằm thấy ác mộng, tôi thấy mình vô thức cầm dao cứa toạt da thịt mình từ bỏ tất cả, còn Han Yun thì ôm lấy xác tôi nguội lạnh khóc nức nở...hay là mơ em ở với tôi trong mấy năm, nhưng lúc nào cũng chịu cực khổ trong khi tôi thì suốt ngày nhốt mình trong phòng và nhậu nhẹt bê bết. Rồi một ngày em đi làm về, sẽ thấy xác tôi treo lửng lơ trước cửa phòng.

Tình khống | TaehyungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ