36.

1.1K 134 10
                                    

Tình yêu đôi khi bắt đầu ở những khoảnh khắc chúng ta không ngờ đến. Em đã từng nói với tôi, nó giống như một cơn bệnh cảm, ập đến lúc ta chẳng hay,  chẳng thể biết. Nhưng tôi thì chưa bao giờ ví nó giống cơn bệnh, mà là một đặc ân.

Khi tôi bước vào tuổi hai sáu nhàn nhạt, lạnh lẽo và cô độc của một người trưởng thành, cây đào trước sân trường bước vào độ xuân sắc, lướt thướt những cánh hoa hồng phấn rơi đầy cả một khoảng trường. Tôi cầm trên tay điếu thuốc, rũ mi xuống nhìn học trò của mình vui đùa trong thời gian giải lao hiếm hoi. Ngay lúc đó, hình ảnh của em lại thu hút sự chú ý của tôi. Sau khi biết em là người đã can đảm lấy chìa khóa từ đám học sinh quậy phá trả cho tôi, tôi đã luôn có một sự chú ý đặc biệt về Cha Han Yun. Cô bạn Banny đi cùng đanh đá và sắc sảo không nói, nhưng một người có vẻ ngoài hiền lành như Han Yun, nhưng hành động lại gan dạ và mạnh mẽ hơn những gì em thể hiện, do đó, tôi không giấu được sự tò mò.

Han Yun lúc này đang nằm trên ghế đá, đầu tựa vào đùi cô bạn thân làm gối, em lơ mơ ngắm nhìn bầu trời xanh trong ở nơi cao xa vời vợi, đôi mắt chất chứa những suy nghĩ gì đó mà chỉ có em mới biết. Tôi nhìn em mà nhìn thấy chính mình của cái độ non nớt ngày xưa, trong phút chốc nảy sinh sự ngưỡng mộ lẫn đồng cảm với một cô học sinh tôi thậm chí còn chưa có cuộc nói chuyện đàng hoàng.

Và chúng chính là những hạt giống...hạt giống để cây tình yêu đã héo khô trong lòng tôi tiếp tục nảy nở, đâm chồi bung tỏa thành hoa, rực rỡ trong hai năm tới.

Sau này, tôi yêu Han Yun, nhưng phần thương em lại chiếm nhiều hơn. Ngoài những sự ham muốn và chiếm đoạt mà bản tính của một gã đàn ông trưởng thành có sẵn, tôi lại muốn chăm sóc em, muốn ngắm nhìn em nên người, sống một cuộc sống huy hoàng. Bởi vì, trong đời này tôi chưa gặp một đứa trẻ nào mạnh mẽ và tốt bụng đến như thế.

Tôi biết chứ, có ngày tôi vô ý đánh rơi vỉ thuốc, em sớm đã phát hiện tôi bị trầm cảm. Người kia bao lần lén lút đọc những cuốn sách trị liệu, thậm chí còn hỏi han bác sĩ Eun Woo cách chữa bệnh cho tôi. Tôi ăn những trái dâu em đem đến, cho dù lòng muốn ũ rũ và tiêu cực thì cũng không nỡ biểu hiện ra. Tôi chìm trong bóng tối suốt bao năm từ cái tuổi mười tám, chẳng muốn rời đi, chẳng có tí động lực nào rời đi. Nhưng khi thấy Han Yun luôn cố gắng làm tôi cười và khuấy động cuộc đời ảm đạm này của tôi, tôi đã sẵn sàng bước ra ánh sáng. Dẫu cho mặt trời choáng ngợp có thể thiêu cháy tôi bất cứ lúc nào.

Nhưng tôi muốn cùng em sống một cuộc đời thật hạnh phúc.

Ban đầu, tôi có cảm tình với em, tôi chỉ tự nhủ đó là cảm xúc của một người anh trai dành cho cô em gái nhỏ. Bởi vì tôi cũng đã mất em gái trong cái tuổi còn quá trẻ nên nghĩ rằng mình đã ám ảnh hình bóng của con bé. Tuy nhiên, cảm xúc tôi dành cho Han Yun là hoàn toàn khác. Tôi yêu em, tình yêu này có tham vọng, có nghĩ suy...và có nhiều định kiến phải tự vượt qua. Tôi thấy lồng ngực khó chịu mỗi khi Han Yun đứng bên cạnh nam sinh khác, tôi cũng không muốn nhìn thấy em buồn hay khóc. Mỗi lần em phạm lỗi sai chẳng dám cho tôi kiểm tra, tôi một chút cũng không muốn mắng em.

Nếu nói tôi không nảy sinh những dục vọng quá trớn dành cho cô gái đó, thì là nói dối. Một lời nói dối trắng trợn. Nhưng khi ấy, em còn quá nhỏ. Sự tự tôn của đàn ông đã khiển trách tôi mỗi lúc tôi hứng lên lại đột ngột nghĩ đến hình bóng của cô gái đó. Mỗi lần xảy ra chuyện như thế, đến sáng hôm sau em lẽo đẽo bước đi cùng tôi hỏi bài, tôi lại cảm thấy mình như một kẻ tội đồ. Trước kia, tôi cũng có vài mối tình phải gọi là cho có lệ, nhưng rồi chẳng đâu vào đâu. Sự chán nản và độc hại của tôi khiến các cô nàng thậm chí yêu được hai ngày đã nản chí, lạnh lùng đưa ra lời chia tay rồi bỏ đi. Tôi cảm thấy mình không nên để bản thân thảm hại như thế, do đó từ khi ấy chỉ tập trung cho công việc, gần như chẳng màng đến chuyện nam nữ. Mọi chuyện cứ như thế cho đến khi lần đầu tiên tôi hôn trộm Han Yun trong một ngày tuyết rơi lất phất.

Tình khống | TaehyungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ