Chap 2

1.3K 41 0
                                    


"Sư phụ, người tha cho sư muội đi." Nhị sư huynh hai tay ôm quyền, một bộ hiên ngang lẫm liệt chen miệng nói, "Mới vừa nãy con còn thấy sư muội hơn nửa đêm ở phòng bếp bắt chuột, không công lao cũng có khổ làm phiền..." Này này này, dù đầu gỗ đến đâu cũng đừng nói để mang phiền cho ta chứ.

Quả nhiên, như bị châm thêm ngòi nổ, vừa nghe Nhị sư huynh nói xong sư phụ đã đứng bật dậy hét lớn, "Ngươi đừng có thay nàng xin tha! Bắt chuột? Xem ra là ngươi vào đó ăn vụng thì có!" Lão nhân, ngươi là Hỏa Nhãn Kim Tình sao!

"Sư phụ không phải như vậy, sư muội vừa mới..." Hoảng hốt, Nhị sư huynh lại đổ thêm dầu vào lửa.

"Vừa mới vừa mới, ta chỉ nhìn thấy ta vừa mới mua chậu hoa lan, giờ nó đã thành một đống chất thải công nghiệp!!" Rõ ràng nó là do người bệnh đưa tặng, chẳng xấu hổ giờ còn nói.

"Chính là sư phụ, sư muội thật không phải cố ý..."

"Ngươi không cần nói nữa, ta muốn phạt, tâm ý ta đã quyết."

"Sư phụ, đồ nhi ăn nói hàm hồ xin người hãy trách phạt, đồ nhi cũng xin chịu phạt!"

"Đồ nhi, ngươi!!"

Bây giờ là thế nào đây, bọn họ có cần phải vứt ta qua một bên, để hai thầy trò trình diễn tiết mục cảm động "Sư huynh vì sư muội hướng sư phụ cầu tình" không? Để chuyện không trở thành sư phụ tức giận mà giết luôn ta, ta vội vàng ngăn Nhị sư huynh lại, cúi đầu chịu trận mặc cho quân muốn đánh muốn giết thì tùy, "Sư phụ, đều là lỗi của đồ nhi, người cần phạt thì phạt con đi."

"Ai..." Thấy bộ dạng đáng thương của ta, sư phụ ngồi trở lại ghế thở dài, "Ngươi nói xem, để cho ngươi có thể sống ở y quán vốn nhiều nam nhân qua lại mà không bất tiện, từ nhỏ ta đã cho ngươi ăn mặc giả nam nhi, ai ngờ ngươi thật đúng như nam nhi càn rỡ ngang ngược, thật là tức chết Vi sư mà, ta nghĩ ngươi hãy nên mặc lại y phục nữ nhi đi..."

"Được được." Nghe sư phụ nói vậy, hai mắt ta lập tức sáng rỡ, "Sư phụ, người cho con mặc lại y phục nữ nhi đi."

Từ nhỏ ta đã bị trói buộc trong trang phục của nam nhân, sớm đã không ngừng oán hận. Nhìn thấy Tiểu Hoa nhà bên mỗi ngày đều mặc y phục nữ nhi, đáng yêu đi trên đường phố, ta âm thầm ghen ghét dữ dội, dựa vào cái gì chứ, rõ ràng đều là nữ tử, vì cái gì ta từ nhỏ đã phải giả dạng nam nhân, bị kẹp trong một đám phàm phu tục tử sống suốt mười tám năm trời?? Hơn nữa lại còn bị mấy kẻ biết rõ nội tình, chê cười ta nữa, thật là đủ bực bội.

Ai dè thấy ta háo hức như vậy, sư phụ lại đứng lên quát: "Ngươi đừng có đắc ý!" Chậc chậc, tuổi giờ đã cao rồi, vừa ngồi mà lại đứng dậy không sợ tăng huyết áp sao.

"A Duẫn, không phải Vi sư không cho ngươi mặc đồ nữ tử, ngươi cũng biết nữ hài tử mà ở trong y quán rất là không tiện." Sư phụ thấy ta không phản bác, nhẹ nhàng nói.

Ta họ Lâm, tên Duẫn Nhi, A Duẫn vốn là danh xưng sư phụ gọi ta. Không biết sư phụ là cố ý hay vô ý, vốn tên của nữ tử, mà để sư phụ kêu lại thành tên của công nhân khiêng vác bến tàu, A Duẫn, A Duẫn, mười tám năm cứ như vậy kêu. Mỗi lần sư phụ gọi ta, ta đều cảm thấy như ta đúng thật là nam nhân. Nhưng lại không dám phản bác, chỉ có thể ở sau lưng một mực bắt các sư huynh tuyệt đối không được kêu A Duẫn, bằng không ta sẽ đại khai sát giới.

Vợ Của Ta Là Quận Chúa (Yoonsic Ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ