Đến khi ta trở về phòng ngủ, đã thấy Nghiên Nhi sớm thổi tắt đèn, cởi ngoại bào chui vào trong chăn. Trong lòng tràn ngập không cam lòng, ta mang theo một chút tâm tình vô lại, vừa lên giường đã nhanh chóng đến gần Nghiên Nhi, một bên đưa tay vây quanh eo nàng, một bên quấn quít nói: "Nghiên nhi..."
"Ngủ. Đi." Vẫn đưa lưng về phía ta Nghiên Nhi thấp giọng đáp.
Tuy không nhìn được nét mặt của nàng, nhưng ta vẫn có thể cảm thấy được ý cười qua giọng nói. Như vậy xem ra, nếu ta cố gắng thêm một chút...
Vội vàng nắm chặt cơ hội, ta lại nói: "Nghiên nhi, ngươi làm sao là vô danh vô phận? ...Ngươi là người ta yêu nhất a."
Nghiên Nhi không đáp lời.
"Nghiên nhi?" Ta nhấc đầu đến sát gần, ở bên tai nàng cầu xin, "Không cần tiếp tục tra tấn ta... Được không?"
"Ai bảo ngươi ký tên từ thư?" Nghiên Nhi chợt rầu rĩ nói, "Bây giờ, ta đã bị ngươi bỏ."
Ta sửng sốt, nhất thời á khẩu không nói lên lời.
"Ngươi đã đáp ứng ta sẽ không ký tên." Nghiên Nhi xoay người về phía ta, chậm rãi nói, "Chính là... Ngươi gạt ta."
Nghe xong lời Nghiên Nhi nói, đoàn hỏa đang cháy trong lòng ta nháy mắt liền bị dật tắt, chỉ còn lại cảm giác áy náy thật sâu.
"Nghiên nhi, thực xin lỗi." Ta nói, nhưng biết dù có tiếp tục xin lỗi thế nào cũng không thể chữa trị lại được tổn thương.
Ta nghe thấy tiếng Nghiên Nhi thở dài, rồi sau đó cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng đang chậm rãi chạm lên môi, rồi cả bàn tay ôn nhu vuốt ve trên mặt, nàng dịu dàng nói: "Không bao giờ được đối với ta như vậy nữa, biết không?"
Ta gật gật đầu.
Bao nhiêu lần rồi? Đã bao nhiêu lần ta đáp ứng với Tấn Ngưng sẽ không thương tổn nàng nữa? Chính là làm được... Lại có bao nhiêu?
Ngay sau đó, Nghiên Nhi nghiêng mặt hôn ta. Bất đồng cùng với đầu ngón tay nàng lạnh lẽo, là hai mảnh môi thực ấm áp mềm mại, để ta có chút không sẵn sàng. Nàng chìa đầu lưỡi liếm liếm môi ta, đến khi ta định đáp lại thì nàng nhẹ nói: "Duẫn Nhi, ta cũng rất muốn... Ta... Chính là, chúng ta không thể tiếp tục kiên nhẫn chút sao? ...Cũng chỉ còn mấy ngày nữa, được không?" Sau một lúc lâu ngây người, ta mới hiểu được điều quận chúa nói, ôm nàng vào lòng ta cười nói: "...Vậy chúng ta mau ngủ đi, muộn rồi."
Nghiên Nhi cũng cười một tiếng, nàng chui vào trong lòng ta: "Vừa nãy ngươi... Hảo hảo buồn cười."
"Cái gì?" Ta nhíu mày.
"Ngươi... Giống như nhi đồng đòi ăn." Nàng cười nói.
Chỉ cảm thấy mặt mình nóng như sắp bốc khói, ta làm bộ như không nghe thấy nàng, nhanh chóng nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Những ngày tiếp theo ta thực ngoan ngoãn nghe lời nàng nói —— Kiên nhẫn từ từ.
Thế nhưng cái "Kiên nhẫn" này đối với ta gần như một nhiệm vụ gian khổ. Bởi vì vô luận là Nghiên Nhi nhăn mày hay cười, đều cũng khiến ta nghĩ tới những điều không nên, hoàn toàn không thể trách ta được.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vợ Của Ta Là Quận Chúa (Yoonsic Ver)
General FictionCover lại tiểu thuyết cùng tên Tác giả:Hổ Đầu Miêu Diện Thể loại:cổ đại,ngọt ngào văn,hài hước,HE,rating MA