Chính là người có tam gấp*. (*: ý là ba điều không nín được)
Tiếp tục lăn trên giường lớn cũng không có cách nào giúp ta nín được nước tiểu, bất đắc dĩ, ta xuống giường tùy tiện khoác áo vào. Vừa đạp cửa bước ra lạnh run một cái, cắn chặt răng, nhớ mang máng lại kiến trúc trong phủ, dựa vào trực giác ta chậm rãi hướng tới nhà vệ sinh.
Gió lạnh thổi từng trận giữa đêm.
Khi bước qua nội viện, ta bỗng phát hiện cách đó không xa một bóng đen thẳng đứng, thân thể ta tức khắc cứng đờ. Ta không phải Nhị sư huynh, cho nên tuyệt đối không cho rằng bóng đen kia là bằng hữu linh giới, mà ta đang nhớ tới tên Hắc y nhân đã tạo vô số vết sẹo trên người ta kia. Vương gia rõ ràng nói bọn hắn đã bị xử trảm, hay là còn có cá lọt lưới?!
Một trận gió thổi qua, mùi hương nồng đậm bay đến trước mặt, theo sau tiếng chuông thanh thúy.
"Còn nhớ ta không?" Bóng đen kia vừa nói, vừa chậm rãi đến gần ta. Nương theo ánh trăng, cuối cùng thấy rõ gương mặt yêu mị quen thuộc.
Là Tư Đồ Ức.
"Ngươi tại sao lại ở đây?!" Ta gần như là rống, nhưng ý thức được trong quận mã phủ còn có các hạ nhân, liền giảm thấp thanh âm xuống, "Ngươi, ngươi tới đây để làm gì?" Ta nhớ lần trước nữ nhân điên này nói sẽ không tới tìm ta nữa, sẽ không quấn quít lấy ta, chẳng lẽ nàng còn có vấn đề gì muốn hỏi? "Đừng lo." Nàng cười cười, vài tán tóc dài theo gió phiêu du, "Ta chỉ đi ngang thôi."
Còn đi ngang, ngươi là trực tiếp xông vào đấy chứ.
"Vậy tạm biệt." Ta khoát tay, xoay người tiếp tục hướng nhà vệ sinh đi đến. "Không thể tưởng được, ngươi muốn làm quận mã sao?" Nàng nói rồi, còn rất đắc ý nở nụ cười.
Ta quay nhìn nàng, không biết nàng rốt cuộc muốn làm gì.
Nàng dùng ngón trỏ vén vài sợi tóc dài, chậm rãi quẩn quanh rồi nói: "Ngươi không cần lo, ta không uy hiếp ngươi gì cả, thực sự chỉ là đi ngang thôi." Vì cái gì động tác nàng nghịch tóc, trong mắt ta lại thấy khó ưa như vậy.
"Vậy thì sao?" Ta tức giận hỏi.
"Ta chỉ muốn tới thăm ngươi một chút..." Thanh âm của nàng đột nhiên nhỏ lại, sau đó ngẩng mặt mỉm cười nói, "...Nhìn xem ngươi ngốc tới mức nào."
Ta không nói gì.
"Ta nói rồi, yêu là liều lĩnh," thấy ta im lặng, nàng tiếp tục nói, "Mặc kệ như thế nào đều phải cùng một chỗ. Ngươi – Làm - Được."
"... Vậy thì sao?" Ta lại hỏi.
Nàng mấp máy miệng nói : "Hiện giờ tất cả những gì ngươi làm, đều giống như ta trước khi muốn nhảy núi, cuối cùng chỉ có một kết quả."
Ta có chút tức giận, có lẽ là giận nàng đột nhiên xuất hiện, có lẽ giận ngữ khí nói chuyện của nàng, cũng có lẽ giận nàng trực tiếp nói thẳng ra cái kết cục ta đã sớm dự liệu trước một năm như vậy.
"Ít nhất..." Ngữ khí ta cứng rắn, "Ngươi nhảy núi chỉ có một mình, còn ta sẽ có người ta yêu bồi ở bên cạnh."
Tư Đồ Ức tựa hồ không ngờ ta sẽ trả lời cay nghiệt như vậy, nàng sững sờ ngay tại chỗ. Ta lập tức hối hận, sao có thể nói ra lời này, đâm vào vết thương của người khác là hành vi độc ác nhất.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vợ Của Ta Là Quận Chúa (Yoonsic Ver)
Aktuelle LiteraturCover lại tiểu thuyết cùng tên Tác giả:Hổ Đầu Miêu Diện Thể loại:cổ đại,ngọt ngào văn,hài hước,HE,rating MA