"Nghiên nhi đừng khóc, ta không đi, không đi." Ta kéo Nghiên Nhi vào trong lồng ngực, liên tục dỗ dành, "Ta ở trong này cùng ngươi, đừng sợ."
Người trong lòng sau khi nghe xong, đầu gối lên vai ta ủy khuất khóc.
"Ta nghe lời Nghiên nhi, dù thế nào cũng không đi." Ta nén xuống xúc động muốn khóc trong lòng, an ủi nàng nói.
Khiến cho Nghiên Nhi đánh mất chính mình, sai lầm như vậy, làm sao ta có thể tha thứ cho mình?
Thân mình quận chúa bởi vì khóc mà run lên, nàng nghẹn ngào nói bên tai ta: "Duẫn Nhi... Ta, ta không, không muốn ngươi đi, đi gặp phụ vương... Ngươi không cần, không cần đi..."
"Không đi." Ta nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, nói, "Ta đáp ứng ngươi không đi gặp Vương gia, đừng lo lắng."
Thanh âm nức nở của Nghiên Nhi dần dần nhỏ lại, nhưng thân mình vẫn bởi vì khóc mà từng chút run rẩy hơn, lòng ta cũng theo từng nhịp run rẩy của nàng mà dần dần bị xé nát. Chờ đợi cho nàng an tĩnh trở lại, ta ôm nàng chậm rãi đi đến phía bàn. Ngồi xuống để cho người trong lòng ngồi trên đùi mình, ta nghiêng thân mình lấy khăn mặt giúp nàng lau đi nước mắt. "Nghiên nhi." Ta thở dài, nói, "Ngươi xem ngươi, khóc thành như vậy sẽ thực tổn thương mắt." Mặc dù cái này không phải là trọng điểm, nhưng ta hi vọng nói như vậy có thể chuyển sự chú ý của quận chúa mà thôi.
Nghiên Nhi không nói lời nào, tùy ý để ta giúp nàng lau mặt.
"Thuốc ngươi cũng không chịu uống." Ta tiếp tục nói, "Ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?"
"...Vậy không uống." Nàng nhỏ giọng than thở.
Nhìn quận chúa ủy khuất hệt như một tiểu hài tử, ta không nén được cười cười hôn khuôn mặt nàng, sau đó thở dài một hơi thật sâu. Thật không nghĩ Nghiên Nhi sẽ ác cảm như vậy khi ta đi gặp Vương gia, trong nhất thời, ta không biết mình phải làm thế nào. Vương gia là ta nhất định phải gặp, chính là không biết phải làm thế nào thuyết phục Nghiên Nhi.
"Không uống không được." Ta nói với nàng, "Lát nữa ta sẽ nhường Nguyệt Nhi lấy thêm cho ngươi một chén."
"Ta không muốn uống." Nghiên Nhi không chút nghĩ ngợi trả lời. Nàng dường như đã hoàn toàn quên hết những lời ta vừa nói, bộ dạng đánh chết cũng không chịu uống.
"Hảo hảo hảo." Ta chỉ có thể theo nàng, "Ngày mai chúng ta tiếp tục uống." Nghiên Nhi lẳng lặng ngồi trong lòng ta, nàng đã ngừng khóc, cả thân mình dựa vào ta không nói điều gì. Ngồi không có điểm nhàm chán, ta đột nhiên nhớ tới hồ nước ở trong rừng sâu, liền nói với Nghiên Nhi: "Nghiên nhi, qua mấy ngày nữa, chúng ta cùng đi chèo thuyền được không?"
Nàng không trả lời, chỉ xoay đầu nhìn ta nghi hoặc.
"Ngươi còn nhớ Tự miếu của Tam Thất đại sư không?" Ta hỏi.
Nghiên Nhi gật gật đầu.
"Mấy ngày trước, ở gần đó ta thấy một cái hồ thật lớn." Ta cười nói, "Rất đẹp, ngươi nhất định sẽ thích."
Chính là nàng hoàn toàn nghe lầm trọng điểm, chỉ cất lời hỏi: "Ngươi đi chỗ đó lúc nào?"
"Ta..." Ta há miệng thở dốc, không biết nên như thế nào trả lời.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vợ Của Ta Là Quận Chúa (Yoonsic Ver)
General FictionCover lại tiểu thuyết cùng tên Tác giả:Hổ Đầu Miêu Diện Thể loại:cổ đại,ngọt ngào văn,hài hước,HE,rating MA