Tam Thất cùng Nhị Tứ rời đi cuộc sống cũng chẳng có bao nhiêu biến động, bởi cho dù bọn hắn vẫn đang ở lại trong chùa, trừ bỏ ba bữa cơm là thấy mặt, còn lại suốt ngày cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Nhiệm vụ "Phụ trách đưa cơm cho Phùng Kiện Nhân" ta cũng không cách nào thoái thác. Bất quá hay là, nhờ Nhất Cửu... đem Phùng Kiện Nhân kia âm thầm đi làm thịt chăng. Phùng Kiện Nhân bởi bị nhốt trong lao vài ngày, trên mặt đã bắt đầu xuất hiện râu ria, tuy rằng một ngày vẫn cơm ba bữa, nhưng về tinh thần lại suy giảm không ít. Sau vài ngày qua lớn tiếng ồn ào, giờ hắn chỉ còn thì thào được một chút. Lần đầu khi ta đưa cơm tới, còn muốn cùng hắn giao lưu trao đổi, hỏi thăm một chút tin tức đám người kia, nhưng hắn lại dùng con mắt chẳng chút tình cảm nhìn chằm chằm ta, miệng đóng miệng mở không nói lên gì, ta đành bỏ cuộc.
Hôm nay sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa cơm, mới vừa ra khỏi vựa củi đã gặp Trần Tử Nghĩa.
"A Duẫn, cuối cùng cũng tìm được ngươi." Trần Tử Nghĩa hướng ta vẫy tay. "Trần công tử tìm ta có việc?" Ta đứng yên ở cửa vựa củi.
Trần Tử Nghĩa nhìn thoáng qua thân thể ta, rồi mới nhìn ta nói: "Dược liệu ta đưa cho ngươi đều bảo (nấu) xong rồi sao?" Hắn vừa về đến, trừ bỏ tìm nương hắn, người thứ nhất hắn vội vã muốn gặp không ngờ là ta, đương nhiên mục đích chính là hi vọng ta vì hắn bảo một đống lớn thuốc bổ kia mà thôi.
"Không có." Ta lắc đầu.
"Nếu dùng xong rồi, cứ việc qua ta lấy, ta vẫn còn." Hắn nhướng nhướng mày, rất tự nhiên nói, "Tú Nghiên cô nương thân thể suy yếu, không bồi bổ là không thể được."
"Đúng vậy, đúng vậy a." Ta cũng tự nhiên phụ hoạ rồi chuẩn bị rời đi.
"Ta hẹn Tú Nghiên cô nương tối nay đến trong viện đánh cờ, nếu A Duẫn ngươi có hứng thú, cũng có thể đến xem." Trần Tử Nghĩa nói, ánh mắt lóe lên tia đắc ý, bị hắn coi là tình địch ta đương nhiên biết hắn nói lời này là có ý gì.
"Không hứng." Ta cười cười lắc đầu, "Ta đâu biết chơi cờ thế nào, chỉ làm các ngươi thêm phiền mà thôi." Vốn cũng không phải là không biết chơi cờ, mà là ta chán ghét cái không khí ngượng ngùng mỗi khi ba người cùng chung một chỗ. Huống chi nếu Trần Tử Nghĩa có thể cùng Nghiên Nhi chơi cờ, giúp Nghiên Nhi giải buồn, vậy cũng thật tốt a.
Ngay lúc ta xoay lưng chuẩn bị rời đi, Trần Tử Nghĩa lại mở miệng: "Cũng phải, từ nhỏ ngươi sống ở y quán đương nhiên không có rỗi rãnh mà thảo luận nghiên cứu kỳ thuật, Tú Nghiên cô nương là tiểu thư khuê các, chỉ có ta mới cùng nàng hứng thú tương đầu (sở thích hợp nhau)."
Ta sững sờ nguyên tại chỗ, mặt nhăn mày nhíu, lại xoay người cười cười: "Trần công tử, vậy hảo hảo hưởng thụ đêm nay hứng thú tương đầu đi."
Sau đó ôm quyền, xoay người rời đi.
Suy nghĩ ngây thơ như vậy, ta thật không cần để tâm.
Ban đêm gió lạnh, ta đem một chiếc ghế tựa đến cửa Tự miếu để ngồi ngắm trăng. Đêm nay mặc dù trăng không tròn, nhưng cũng khiến ta cảm thấy nó thật đẹp.Trên trời không có một áng mây, chỉ có ánh trăng một mình khoe sắc, để người ta chẳng còn để ý liệu trăng có tròn hay không. Chính là, trong lòng ta dường như vẫn có cảm giác, dù có ngắm trăng thật đẹp, lòng vẫn không bớt được lạnh lẽo quạnh hiu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vợ Của Ta Là Quận Chúa (Yoonsic Ver)
Narrativa generaleCover lại tiểu thuyết cùng tên Tác giả:Hổ Đầu Miêu Diện Thể loại:cổ đại,ngọt ngào văn,hài hước,HE,rating MA