Sau 100 ngày ra đời, chính là ngày phụ mẫu đặt tên tự cho hài tử mới sinh.
Nhất Bảo cùng Nhị Bảo được Lý Liên Hoa lấy tên tự lần lượt là Du Nhiên, Dật Lạc. Không cần suy nghĩ dông dài cũng có thể hiểu, y đối với hai đứa nhóc con có biết bao nhiêu là thương yêu chiều chuộng.
Mong muốn giản đơn, lớn lên trưởng thành luôn được thong dong, tự tại. Vạn nhất mọi sự đều được bình an.
Tam Bảo được sủng ái nhất nhà, hai phụ thân đều xem con bé như báu vật mà ông trời ban xuống, luôn hết mực cưng chiều chở che.
Lấy Huyền Vi làm tự, ý chỉ sự huyền diệu của đất trời đi vậy.
Song, vấn đề nan giải hiện tại chính thức được đặt ra rồi.
Ca ca theo họ phụ thân, tức Địch Du Nhiên.
Đệ đệ theo họ của a phụ, Lý Dật Lạc.
Thế còn muội muội, biết phải đặt thế nào đây a?!
"Cứ đặt theo họ ngươi đi." Địch Phi Thanh vừa vuốt lên vuốt xuống tấm lưng gầy của y vừa nói. "Con bé là do ngươi cực khổ sinh ra mà."
Lý Liên Hoa lắc lắc đầu. Y làm sao mà đồng ý loại chuyện này được, dứt khoát từ chối ngay.
"Ngươi không nhét vào, thì ta sinh kiểu gì, hửm?".
"Theo ngươi đi."
"Không, theo ngươi đi."
Hai bên đùn qua đẩy lại rõ lâu, Phương Tiểu Bảo nhìn thôi đã ngứa mắt muốn chết rồi. Cuối cùng cũng không chút kiêng kị, trực tiếp nhảy xổng vào la lên.
"Để bé con theo họ ta đi!"
Vô Nhan đang mở cửa đi vào, nghe thấy thế thật hận không bay thẳng đến bụm miệng cậu lại.
Hài tử của người ta, liên quan cái rắm gì tới ngươi đâu a!
Tiểu Bảo ngốc xít vẫn còn đang ngây thơ nói tiếp. "Theo họ ta đi, đặt là Phương..Phương cái gì đó.."
Địch Phi Thanh đằng đằng sát khí, đứng phắt dậy túm áo cậu chửi um lên.
"Con gái của ngươi hay cái gì mà theo ngươi? Còn sủa tiếng nữa ta giúp Chiêu Linh góa phụ luôn đấy!"
Bốn mắt chạm nhau, xẹt xẹt cảm tưởng như có tia lửa điện chiếu thẳng vào. Hận không thể chọc cho mù mắt đối phương luôn cho rồi.
Đấy đấy, chuẩn bị đánh nhau nữa rồi.
Lý Liên Hoa lắc đầu ngao ngán, chỗ này cũng không phải Liên Hoa Lâu, muốn đập cứ đập. Đập xong đắp tiền xây lại là được chứ gì.
"Lý đại nhân." Vô Nhan nhân lúc tình thế hỗn loạn, bước đến bên cạnh y thì thầm. "Sao ngài không ghép, cả hai họ của hai người vào chung?"
Lời đề nghị của Vô Nhan thực không tồi. Nếu như đã ghép lại rồi, thì chẳng phải liền giải quyết được vấn đề hay sao. Còn có hài tử sau này ra ngoài, không cần biết bất luận việc gì, nghe thấy họ tên thôi cũng đã khiến cho mấy nam nhân ý đồ bất chính kia phải e dè nửa dặm.
"Hảo chủ ý a." Lý Liên Hoa cười nhẹ nhàng, đuôi mắt cong như vầng trăng lưỡi liềm sáng trong không chút bụi bẩn.
Nhìn Lý Liên Hoa trước mặt thế này, Vô Nhan không khỏi cảm thấy nể phục vạn phần. Võ lâm chính đạo đệ nhất, ngạo nghễ đứng trong giang hồ biết bao nhiêu năm giờ lại ngồi đây, mỉm cười một cách hạnh phúc đến như vậy.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Liên Hoa Lâu] Nhà Có Quá Trời Người
Fanfictionhuhu tui xem cái kết phim mà tui đao khổ quáaaa 😢 nên là tui viết chiếc fic nho nhỏ nì để an ủi tâm hồn íu đúi gióng tui dị ắ 😞 ‼️CP: Phi (Địch Phi Thanh) x Hoa (Lý Liên Hoa/Lý Tương Di) 1. Cái này là suy nghĩ của tui thui nha, nên đừng ném đá ááa...