Cách một bức tường, ta không nói, người không hiểu, đó không chỉ là khoảng cách địa lý, mà còn là khoảng cách của trái tim.
*********************
Địch Phi Thanh ngồi bên vách kế bên, tĩnh tâm ngồi trên ghế không chút động đậy, nhưng đáy lòng như nổi lên từng cột sóng cuộn trào. Hắn cảm tưởng như gió đang rít gào muốn đòi mạng hắn, xô đẩy đi chút phòng ngự cuối cùng trong lòng.
"Vô Nhan." Hắn gọi người vào dặn dò. "Y ban nãy tức giận như vậy, đi sai người nấu canh gà hoa cúc cho y ăn đi, một canh giờ sau lại hầm thêm canh tiềm táo đỏ cho y."
(Canh gà hoa cúc là dành cho mấy người mà nóng trong người, tụt huyết áp đồ đó keooo)
"Rõ." Vô Nhan nghe xong định lui ra, chẳng biết nghĩ ngợi gì mà lại thưa. "Tôn thượng, người..người vẫn nên đích thân gặp mặt Lý đại nhân đi. Lảng tránh không phải là cách tốt."
Địch Phi Thanh nhíu nhíu mày nhìn y, không thèm trả lời.
Vô Nhan thấy chủ nhân dường như cũng không thông suốt, mới chèn thêm một câu vô thưởng vô phạt rồi mới đi ra ngoài.
"Cách một bức tường, ta không nói, người không hiểu, đó không chỉ là khoảng cách địa lý, mà còn là khoảng cách của trái tim."
Một câu nói nhẹ hẫng của Vô Nhan quả thật khiến đại ma đầu phải bàng hoàng, khó xử. Người đau lòng bao nhiêu, tim ta lại càng rỉ máu nhiều bấy nhiêu, nhưng ta không thể đến bên cạnh người, để ôm người, hôn người..như ngày đó nữa.
----------------------------------------
Lý Liên Hoa thiếp đi một giấc khá dài, trời bên ngoài cũng đã ráng ửng đỏ hoàng hôn phía cuối dãy núi đằng xa. Một giấc vậy mà, lại khiến tâm tình bình ổn được đôi chút, y thấy hơi đói bụng, định mở cửa xuống bếp nấu ăn thì đã có người gõ cửa vào.
"Lý đại nhân, canh gà hoa cúc, uống lúc nóng sẽ tốt nhất ạ." Thị nữ đặt bát canh hầm lên bàn, cúi người đứng cách xa nói. Lý Liên Hoa nhìn một lượt, đánh giá từ trên xuống dưới rồi mới nghiêng đầu hỏi cô nương khá trẻ tuổi kia.
"Tiểu cô nương, mạo muội hỏi, trong Kim Uyên Minh có tất thảy bao nhiêu thuộc hạ là nữ nhân?"
Thị nữ nghe có người hỏi mới ngẩng đầu lên nhìn, liền bắt gặp nam nhân tuấn tú đang mỉm cười nhìn mình nên có chút đỏ mặt đáp.
"Thưa ngài, có tổng cộng chín mươi chín sương phòng lớn nhỏ khác nhau, mỗi sương phòng là ba thị nữ thay nhau làm việc ạ."
Chín mươi chín nhân ba là...?
Lý Liên Hoa ngồi nhẩm nhẩm trong miệng, tinh ra được con số rồi thì mồm há hốc, mặt trợn trắng lên muốn nhảy bật ra khỏi bàn vì sốc.
Mẹ kiếp, cái tên họ Địch này, nuôi một dàn hậu cung để dành sủng hạnh cho suy thận luôn hả?
Y lại lân la hỏi tiếp, vẫn một nụ cười hết sức anh tuấn khiến các thị nữ đỏ mặt. "Thế cô nương có biết, ai là người hay lui tới với Địch minh chủ hay không?"

BẠN ĐANG ĐỌC
[Liên Hoa Lâu] Nhà Có Quá Trời Người
Fanfichuhu tui xem cái kết phim mà tui đao khổ quáaaa 😢 nên là tui viết chiếc fic nho nhỏ nì để an ủi tâm hồn íu đúi gióng tui dị ắ 😞 ‼️CP: Phi (Địch Phi Thanh) x Hoa (Lý Liên Hoa/Lý Tương Di) 1. Cái này là suy nghĩ của tui thui nha, nên đừng ném đá ááa...