47. Rể quý

553 45 11
                                    

"Tên họ gì?" Địch Phi Thanh đặt tách trà vừa nhấm nháp xuống bàn hỏi.

"Thưa Vạn.."

"Quê quán ở đâu?"

"Dạ ở.."

"Phụ mẫu còn mất? Hiện thời làm nghề chi?"

"Nhà có bao nhiêu huynh đệ? Hòa thuận không?"

"...."

Hắn không đợi người trả lời, cứ liên tiếp hỏi liền một lúc mấy chục câu. Vạn Triều Dương chưa kịp nghĩ câu đáp sao cho hợp lẽ, thì một câu khác lại tiếp tục ập đến khiến cậu hoa mắt nhức đầu.

Lý Liên Hoa ngồi bên cạnh, từ trên ghế bành rộng ho ho mấy cái, ra lệnh cho tên đầu to óc nhỏ kia im miệng lại. Y chính mình ngước lên nhìn thẳng đối phương, trước hết là một nụ cười thương hiệu.

"Không cần nhiều lời. Ta hỏi một câu thôi."

"Thưa người cứ hỏi ạ." Thanh niên y phục sang trọng cao quý, niềm nở gật đầu đáp lời.

Thái độ không tồi, y nghĩ thầm. Nhưng phải nắm chắc điều này trước rồi mới tính tiếp được.

"Nhà ngươi có giàu không?"

Vô Nhan mới nãy còn đang thấy tự hào trong lòng, giây sau nghe xong câu hỏi của y mặt mày kiểu: "..."

Vật chất thế a đại nhân?!

Cậu thanh niên tưởng chừng sẽ gặp phải câu hỏi khó nhằn gì lắm, không ngờ lại chỉ là một vấn đề nhỏ xíu trong lòng bàn tay, cái một cậu liền có thể giải quyết được.

"Thưa nhạc mẫu đại nhân, Vạn phủ ta trước giờ không có tính thích khoe khoang của cải."

"Song nếu như ngài muốn biết, chốc nữa ta sẽ sai người mang sổ sách đến cho ngài xem qua."

Địch Phi Thanh nhếch mép cười khinh khỉnh, thầm đánh giá mấy chữ trong lòng.

Nghèo hơn ta thì nằm mơ đi nha con!

Ngay lúc này, Phương Đại Bảo không biết gặp phải quỷ hay gì, chạy như điên tới sảnh, í a í ới gọi Lý Liên Hoa.

"Lý Liên Hoa a!!!"

"Huynh mau cứu ta đi! Phương lão gia sắp tới đây bắt ta rồi!!!"

Cậu hớt hải chạy vào trong sảnh, sợ hãi đến quẳng mất thể diện đại thiếu gia ra sau đầu, ngồi quỳ bên dưới chân y mà kéo kéo lôi lôi.

"Lý Liên Hoa..huhu...huynh giấu ta đi chỗ khác mau lên a!!!"

"Phụ mẫu ta sắp đến đây rồi đó!!!"

Lý Liên Hoa bất lực: "..."

Địch Phi Thanh thấy cái tên trẻ trâu cứ nắm quần phu nhân nhà mình kéo miết, hắn tức giận chồm qua kí cái cốc vào đầu cậu, đẩy cái đầu cọ cọ ống quần Lý Liên Hoa ra.

"Cút chỗ khác chơi! Ra mà ôm đùi Hồ Ly Tinh kìa!"

"Ngươi....?!!!" Đại Bảo bị mắng tổn thương, căm phẫn trừng trừng tên điên mấy cái, lại cọ má vờ khóc lóc tỉ tê.

"Hoa Hoa...huynh cứu ta với..."

Vạn Triều Dương nhìn một màn đẫm nước mắt..ờm...cá sấu thì ái ngại dùm, nhưng rồi mang máng nhận ra cái người ỉ ôi ở phía kia là ai, bèn lên tiếng hỏi dò.

[Liên Hoa Lâu] Nhà Có Quá Trời NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ