Một tia chớp lóe sáng xẹt ngang qua mây đen, lại đến âm thanh ầm ầm vang động của sấm truyền đến, Trương Tĩnh Nhàn bị trận sấm chớp làm cho giật bắn người tỉnh dậy, bà ấy mơ màng mở mắt ra lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc mà bà ấy vẫn luôn nhớ đến gần ở ngay trước mặt.
Trương Tĩnh Nhàn không biết đây là mơ hay là ảo nhưng bà ấy hạnh phúc, môi mỉm cười, một nụ cười tươi tắn vẽ trên khuôn mặt gầy gò tiều tụy như một bức tranh châm biếm. Cố Yên Chi quay sang nhìn bà ấy, Trương Tĩnh Nhàn mỉm cười với nàng, nàng bước đến bên cạnh giường.
_ Mẹ đói không? Có muốn ăn một chút gì không?
Cố Yên Chi dịu dàng nói, Trương Tĩnh Nhàn lắc đầu, giọng nói vì mệt mỏi và đau đớn mà nói rất nhỏ, thều thào.
_ Yên Chi, làm sao con biết?
Nàng đi đến bên cạnh giường ngồi xuống.
_ Là bệnh viện đã gọi đến cho con. Tại sao lại không trị bệnh, sao lại không cho con biết?
Nàng đã cố gắng bình tĩnh nhưng khi đối diện với gương mặt không còn một chút sức sống của Trương Tĩnh Nhàn, nước mắt nàng vẫn rơi xuống, nàng cảm thấy uất ức cũng đau lòng đến tan nát ruột gan. Bà ấy nhìn nàng bằng cặp mắt khổ sở.
_ Mẹ xin lỗi, Yên Chi, từ nhỏ mẹ đã không cho con được tình thương của một người mẹ, mẹ nợ con, mẹ làm sao dám khiến cho con phải khổ cực vì mẹ.
Cố Yên Chi cúi gằm mặt, nước mắt rơi xuống mu bàn tay đang đặt trên đùi của nàng. Khóe mắt Trương Tĩnh Nhàn ngân ngấn nước, bà ấy tưởng thời gian ngắn ngủi còn lại của mình cũng sẽ không thể được nhìn thấy nàng thêm một lần nữa. Bây giờ nàng lại vì bà ấy mà chạy đến đây, nàng không có hận bà ấy nhiều đến như vậy, Trương Tĩnh Nhàn thống khổ lại càng hối hận nhiều hơn.
Hạ Thanh Khê đi đến đặt một tay lên vai nàng vỗ nhẹ để an ủi, cô nhìn Trương Tĩnh Nhàn, gương mặt thường ngày lạnh lùng bây giờ cũng dịu lại, cô lễ phép nói.
_ Dì, có muốn chuyển đến phòng đặc biệt không, ở đó sẽ rộng rãi thoải mái hơn, nơi này đông người sẽ ồn ào không nghỉ ngơi được.
Trương Tĩnh Nhàn khẽ lắc đầu.
_ Không cần, ở đây đông người, cũng có người để trò chuyện, đến phòng kia sẽ rất cô đơn, cũng không nên tốn kém cho các con.
_ Dì, không tốn kém, dì đừng nói như vậy.
_ Các con không cần phải nói dối, cơ thể này của mẹ, mẹ biết tình trạng mình thế nào, mẹ sắp không còn nhiều thời gian nữa, mẹ không muốn phải một mình cô đơn.
Cố Yên Chi ngẩng đầu lên nhìn bà ấy, Trương Tĩnh Nhàn nhàn nhạt cười với nàng.
_ Yên Chi, đừng lo lắng cho mẹ, mẹ sống đến giờ phút này đã là mãn nguyện lắm rồi.
Bà ấy đưa bàn tay với đầy những vết bầm vì truyền dịch đặt lên đôi bàn tay trắng trẻo mịn màng của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Cố Yên Chi nắm lấy bàn tay bà ấy, nước mắt nàng không ngừng rơi.
Buổi tối, sau khi Cố Yên Chi đút cho bà ấy ăn chút cháo loãng, Trương Tĩnh Nhàn lại nằm xuống ngủ một giấc, chắc là vì mãn nguyện, bà ấy ngủ rất an tĩnh, gương mặt trở nên nhẹ nhàng, thanh thản.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT - HOÀN] ÔN NHU NHƯ HẠ
Ficção GeralNguyện đánh đổi cả thanh xuân này, để nhận lấy hạnh phúc trọn đời bên cạnh nàng. Cố Yên Chi - Giảng viên ngành ngôn ngữ học của Đại học Kinh Nguyên. Nàng sinh vào một ngày mùa hạ của tháng 3, tính cách dịu dàng, hòa nhã, xinh đẹp đơn thuần như thiế...